Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hấp diêm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 2 (Update Phần 235)

Cẩm Y Vệ Đại Minh – Quyển 2 (Update Phần 235)

Phần 48: Niềm vui bất ngờ (Thượng)

Tần Lâm, Thanh Đại được Vương Sĩ Kỳ phụng bồi từ cửa chính vào trong phủ, rất nhanh Vương Thế Trinh mặt đầy gió Xuân từ hậu đường ra đón, cười ôm quyền liên tiếp:
– Sáng nay chim khách kêu liên tiếp, hạ quan bèn nói có quý nhân đến, quả nhiên Tần tướng quân giá lâm hàn xá!

Thái độ Vương Thế Trinh quả nhiên hết sức khiêm nhường, vô cùng thân thiết. Bởi vì Tần Lâm không chỉ giúp cho y có thể giữ được chức quan, còn là đường tắt giúp y kết giao Thủ Phụ Trương Cư Chính. Đồng thời Tần Lâm rất có khả năng thăng làm đường thượng quan Cẩm Y Vệ, đến lúc đó cá nhảy long môn xông thẳng vạn dặm trường không, tiền đồ bất khả hạn lượng.

Hơn nữa khác với Vương Sĩ Kỳ cùng là công tử trẻ tuổi, Vương Thế Trinh già rồi, da mặt cũng khá dày, ngay cả Thanh Đại bên cạnh Tần Lâm cũng nịnh nọt một phen, làm cho gương mặt tiểu nha đầu ửng hồng, rất có hảo cảm với vị lão gia gia râu bạc này.

Tần Lâm nói chuyện Lý Thời Trân cầu y viết lời bạt, Vương Thế Trinh vỗ đùi:





– Trời, hai ngày nay bản quan bận rộn công vụ, làm đến vỡ đầu sứt trán, dặn ngoài cửa không được thông truyền cho người bên ngoài, không ngờ rằng ngăn cản cả cố hữu bên ngoài, quả thật vô cùng xấu hổ.

Tần Lâm nghe vậy cau mày lại, chuyện của Thuận Thiên phủ cả năm trời cũng chẳng có gì nhiều, Vương Thế Trinh đột nhiên bận rộn cái gì?

Quả nhiên Vương Thế Trinh thần thần bí bí ngồi sát lại, hạ thấp giọng nói:

– Kinh sư có tin hành lang truyền ra, văn thư xử tội Lưu Kham Chi đã lên đường.

cam-y-ve-dai-minh-quyen-46-1

Lý Thời Trân ngơ ngác ngẩn người ngồi trong phòng, không ngừng vuốt ve một chiếc rương mây đã cũ trên bàn, Bản Thảo Cương Mục tốn hao tâm huyết trọn đời lão viết nên được chứa bên trong.

Tất cả bản thảo nặng đến hơn ba mươi cân, không chỉ có là kết tinh tâm huyết trọn đời của vị lão thần y này, đồ đệ Bàng Hiến, bốn con trai cùng cháu gái Thanh Đại đều bỏ sức ra không ít cho kiệt tác này. Hiện tại đối mặt vấn đề khó khăn không thể xuất bản, biết ăn nói thế nào với bọn họ đây? Còn có bao nhiêu bệnh nhân sẽ phải chết đi dưới tình huống kê phương thuốc sai, dùng thuốc sai nữa, giống như trong Thanh Hao có Hương Hao và Xú Hao khác nhau.

Nghĩ đến những chuyện này, Lý Thời Trân thật sự xấu hổ khó tả, trong hoảng hốt thậm chí lão nghi ngờ phải chăng là bộ sách này không hợp thời, phải chăng là mình chỉ cóp nhặt của người khác, cũng không có bao nhiêu giá trị thực tế?

Không! Không phải là như vậy!

Lý Thời Trân đau khổ vuốt ve chiếc rương mây, thân là tác giả lão hoàn toàn hiểu giá trị bộ sách này. Nhưng lão bất quá chỉ từng làm bát phẩm thái y, chỉ có vương phủ thờ phụng loại tiểu quan bất nhập lưu này, khoa cử cũng dừng bước ở Tú Tài, ở văn đàn không có chút nào địa vị có thể nói, sẽ không có bất kỳ thương nhân buôn sách, tiệm sách nào bằng lòng tiêu thụ sách mới của lão. Vì vậy lão chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thảo nằm yên trong rương, chậm chạp không thể biến thành bộ sách được in rộng rãi tạo phúc lê dân.

Đến Nam Kinh cầu xin Minh chủ văn đàn Vương Thế Trinh năm xưa từng quen viết giùm lời tựa, không ngờ rằng húc đầu vào vách sắt quay về, hy vọng thất bại.

Văn sĩ tài tử ở Nam Kinh thành này tới lui tấp nập, nhưng ai có thể hiểu giá trị bộ sách này đây? Thậm chí Lý Thời Trân đau lòng linh cảm, có lẽ trong đời mình không thể nào thấy được bộ sách này lộ mặt với đời.

Tiếng thanh la mở đường từ ngoài đường vọng vào, Lý Thời Trân giống như khúc gỗ trơ khấc, bịt tai không nghe thấy. Cho đến khi người ở bên ngoài kéo dài thanh âm thông báo Vương lão tiên sinh Thuận Thiên phủ tới bái kiến, lão mới như từ trong mộng vừa tỉnh, lập tức đứng bật dậy.

Nhưng rất nhanh lão lại cười khổ ngồi xuống, Vương Thế Trinh tới bái kiến hẳn là tìm Tần Lâm Vị thế điệt tôn này của lão quả thật có bản lĩnh dời non lấp bể, ở Kỳ Châu hù dọa phụ tử Kinh Vương phải sửng sốt nhiều lần, tới Nam Kinh lại làm dấy lên sóng gió. Tuy chỉ là tòng ngũ phẩm Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, lại có đại quan triều đình chính tam phẩm lui tới kết giao cùng hắn.

Bất quá Lý Thời Trân cũng có lòng tự trọng của người thầy thuốc, nếu như muốn bằng quan hệ Tần Lâm đi cầu Vương Thế Trinh viết lời tựa, lão cũng không thể nào chấp nhận. Nếu như là nể mặt mà viết qua loa vài dòng, đó không chỉ là làm nhục lão, còn là làm nhục kiệt tác hoành tráng này.

– Gia gia, Vương Phủ Tôn tới bái phỏng người kìa…

Chợt cửa phòng kêu két một tiếng bị đẩy ra, Thanh Đại vui mừng ra mặt đi vào:

– Vương Phủ Tôn đang chờ ở phòng khách, vì sao gia gia còn không đi ra ngoài?

Bái phỏng ta? Lý Thời Trân vẫn không dám tin tưởng, cho đến khi Thanh Đại gật đầu lần nữa, lão mới ôm rương mây lên loạng choạng đi ra ngoài, không, cơ hồ là chạy chậm.

Có lẽ đây chính là thời kỳ bi ai, nhiều năm sau tư tưởng văn học chủ nghĩa phục cổ của Vương Thế Trinh chỉ như cái rắm không đáng giá, quan hàm Phủ Doãn Thuận Thiên cũng trở thành phấn thổ, ngược lại tác phẩm giải trí Kim Bình Mai lại được lưu truyền rộng rãi. Lúc này Lý Thời Trân nóng lòng cầu đánh giá, đề cử, “Xin một lời để cầu bất hủ”, kiệt tác đồ sộ như Bản Thảo Cương Mục lại phải mượn lời tựa của Vương Thế Trinh mới có thể bất hủ, vậy mà mấy trăm năm sau, chân chính bất hủ lại là Lý Thời Trân và kiệt tác của lão.

Vương Thế Trinh ngồi ở khách vị trong đại sảnh, Lục Viễn Chí chạy lên chạy xuống bưng trà châm nước, y cũng hy vọng sách của sư tổ có thể xuất bản thành công.

Vương Thế Trinh cùng Lý Thời Trân cũng không có giao tình sâu đậm, năm xưa bất quá cũng chỉ tán gẫu vài câu, lại xa cách bao nhiêu năm qua, có lẽ ngay cả tên Lý Thời Trân y cũng không nhớ rõ.

Nhưng khi nhìn thấy một vị lão nhân gầy gò quắc thước xách theo rương mây đi nhanh ra, Vương Thế Trinh lập tức nở nụ cười vui, giống như bạn cũ nắm lấy cánh tay đối phương, cực kỳ nhiệt tình nói:

– Lão hữu lão hữu, Nguyên Mỹ (Vương Thế Trinh tự Nguyên Mỹ) thẹn với lão vô cùng! Người làm ngu ngốc lại dám ngăn cản lão hữu ngươi, hôm nay Nguyên Mỹ mới nghe quản gia nói đến, lập tức tới đây phụ kinh thỉnh tội!

Vương Thế Trinh không chỉ có là đại quan chính tam phẩm triều đình, chấp chưởng Phủ Doãn Thuận Thiên trọng địa, còn là lãnh tụ Hậu Thất Tử, Minh chủ văn đàn thanh danh hiển hách. Địa vị y trong lòng Lý Thời Trân cũng cao hơn phụ tử Kinh Vương, lần này đi Nam Kinh rốt cục có thể được y ủng hộ hay không, bản thân Lý Thời Trân cũng lo ngay ngáy trong lòng.

Không nghĩ tới vừa gặp mặt, thái độ Vương Thế Trinh lại nhiệt tình gấp trăm lần so với tưởng tượng, lão thần y chỉ cảm thấy vì được quá yêu mà sợ. Niềm vui bất ngờ khiến cho tim lão đập thình thịch như trống trận, kích động đến mức không biết nói cái gì cho phải, bất quá chỉ lẩm bẩm liên hồi:

– Khách sáo, Vương Phủ Tôn quá khách sáo…

Ngược lại Vương Thế Trinh thường gặp đám văn sĩ cầu lời tựa lời bạt, không cho là lạ, càng lộ vẻ khiêm nhường mời Lý Thời Trân lấy bản thảo ra cho mình xem.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232 Phần 233 Phần 234 Phần 235

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng
Chính sách bảo mật | Điều khoản sử dụng