Phần 14: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (2 – 2) – Quá khứ của Mỹ Na
Khi tôi tỉnh lại, người đã ở trong bệnh viện rồi. Chị y tá nói cho tôi biết, tôi đã ngủ mê man khoảng hai ngày hai đêm.
Buổi tối đến đưa cơm là dì Dung, lòng tôi có chút hụt hẫng. Dì ấy thấy tôi mặt mày ủ rũ, hừ một tiếng: “Sao thế, không muốn gặp dì à?”
“Không phải không phải ạ, con rất nhớ dì.” Tôi do dự một chút rồi hỏi: “Mẹ con… sao không đến ạ?”
“Mẹ con đưa con vào bệnh viện xong cũng không biết đi đâu rồi.” Dì Dung thở dài một hơi: “Ném cho dì một cục nợ phiền phức như con, dì đúng là nợ nhà các người từ kiếp trước.” Mặc dù miệng dì ấy đầy vẻ oán trách, nhưng vẫn cẩn thận gắp thức ăn đặt trước mặt tôi.
Tôi thật sự đói lắm rồi, nói một tiếng cảm ơn rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến như hổ đói. Dì Dung đứng một bên nhìn tôi, thấy tôi ăn cũng gần xong, không nhịn được hỏi: “Con rốt cuộc đã chọc giận mẹ con thế nào? Đến mức con lấy đầu đập vào tủ đầu giường mà mẹ con cũng không tha thứ cho con.”
Tôi chần chừ một chút trong lòng, hơi có chút chột dạ nói: “Con… con trộm tiền của mẹ con.”
“Chỉ có chuyện đó thôi à?” Dì Dung hình như không mấy tin tưởng, nghi ngờ nhìn tôi: “Trước đây con cũng từng trộm tiền ở nhà rồi, mẹ con cũng đâu có giận con đến mức này.”
Tim tôi giật thót một cái. Dì Dung dù sao cũng là cảnh sát, tính cảnh giác tương đối cao, nói càng nhiều càng dễ bị nghi ngờ, dứt khoát thuận miệng bịa chuyện: “Có lẽ là thấy con lớn từng này rồi mà còn trộm tiền ở nhà, cảm thấy con hết thuốc chữa rồi.”
Dì Dung nghĩ nghĩ rồi gật đầu cười lạnh: “Con đúng là đồ vô tích sự, hết thuốc chữa thì vẫn còn hơi quá lời.”
Tôi cười khổ nói: “Thôi được rồi, có lời này của dì con cũng yên tâm rồi, xem ra con vẫn còn là một đứa trẻ ngoan có thể dạy dỗ được.”
Dì Dung cười khẩy: “Con á? Trẻ ngoan thì không dính dáng gì đâu, tiểu súc sinh thì còn tạm được.”
Tôi sững người, nhìn dì ấy: “Ý… ý dì là sao ạ?”
“Không có ý gì cả. Con cứ yên tâm dưỡng bệnh đi.”
Đúng lúc này, Như Ý đeo cặp sách vội vàng chạy vào phòng bệnh. Thấy tôi tỉnh, cô ấy vui mừng khôn xiết. Thấy cô ấy quan tâm mình như vậy, lòng tôi không khỏi có chút áy náy. Cô ấy thật sự coi tôi như người thân, lúc nào cũng nghĩ cho tôi, còn tôi thì mỗi lần nhìn thấy cô ấy lại toàn nghĩ đến chuyện “trên giường, trên giường, trên giường”.
Như Ý ngồi ở mép giường nói chuyện với tôi một lúc. Nhân lúc dì Dung ra ngoài hành lang nghe điện thoại, cô ấy khẽ hỏi: “Anh với mẹ anh… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Tôi liếc nhìn cô ấy một cái, thấy cô ấy tò mò xen lẫn nghi hoặc, lòng không khỏi có chút cảnh giác: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là…” Vốn định lặp lại lý do vừa nói với dì Dung, nhưng nghĩ lại, con bé này hỏi như vậy chắc chắn là trong lòng có chút nghi ngờ, nói dối qua loa chưa chắc nó đã tin. Suy nghĩ một chút, tôi làm ra vẻ tức giận nói với cô ấy: “Còn không phải đều tại em cả à.”
“Tại em?” Như Ý sững người, hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến em chứ.”
Tôi hừ một tiếng: “Em đưa mẹ anh vào phòng sách, rồi giở trò tráo người. Anh cứ tưởng người nằm trên giường là em, xông vào lại ôm lại hôn, mẹ anh tưởng anh giở trò lưu manh, suýt nữa thì đưa anh vào đồn công an rồi.”
Như Ý che miệng, kinh ngạc nói: “Thật thế á?”
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy sức thuyết phục vẫn chưa đủ, dứt khoát thêm một lớp bảo hiểm nữa: “Chứ sao nữa, hai hôm trước anh trộm tiền ở nhà, mẹ anh đang giận anh đây. Ba anh lại còn gây ra chuyện đó nữa, em lại còn bày thêm trò này, mẹ anh tuyệt vọng luôn rồi.”
Như Ý bĩu môi nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Đúng vậy nhỉ, đổi lại là em, em cũng tuyệt vọng lắm. Xem ra anh bị mẹ anh coi như nơi trút giận rồi.”
Tôi cũng không biết nó có thật sự tin lời nói dối của mình không, hay là đang cố tình giả vờ ngớ ngẩn. Con bé này ngây ngô, cũng khá dễ lừa. Chỉ là dì Dung vừa rồi nói có chút khó hiểu, dì ấy chắc chắn đã nghe được diễn biến sự việc từ chỗ Như Ý, dù sao cũng là cảnh sát, không chừng đã đoán ra được điều gì đó.
Có chút hoảng hốt, nhưng nghĩ lại thì dì ấy dù sao cũng chỉ là suy đoán, cho dù có thật sự nghi ngờ thì cũng không có bằng chứng xác thực. Chuyện này liên quan đến danh dự của mẹ, dì ấy chắc chắn không thể nào nói lung tung được.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, dì Dung trở lại phòng bệnh, dặn dò tôi hai câu rồi đưa Như Ý về nhà. Nằm trên giường bệnh, lòng tôi vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Mẹ không đến bệnh viện thăm tôi, mẹ bây giờ đang ở đâu? Với tính cách của mẹ, mẹ không thể nào dễ dàng tha thứ cho tôi được. Không biết lúc mẹ nhìn thấy tôi ngất xỉu, có chút đau lòng nào không?
Vì không có bệnh gì nặng, trưa ngày thứ hai, ba đến bệnh viện đón tôi về nhà. Suốt quãng đường, ba không ngừng hỏi han diễn biến sự việc. Tôi đương nhiên không thể nào nói cho ông ấy biết là con trai ông ấy đã “cắm sừng” ông ấy, cho nên dựa vào lý do hôm qua đã lừa dì Dung và Như Ý, thêm thắt một chút rồi tiếp tục lừa ba.
Về đến nhà, cảm giác thật trống trải, mẹ quả nhiên không có ở nhà. Thiếu vắng hơi ấm của người phụ nữ, căn nhà này bừa bộn như một cái ổ chó. Tôi đi một vòng trong phòng khách, lại có cảm giác như đã xa cách mấy đời. Rõ ràng nửa tháng trước ba mẹ còn đang tổ chức sinh nhật cho tôi, sao bây giờ lại đến nông nỗi tan đàn xẻ nghé thế này.
Ba ngồi trên sofa hút thuốc, vẻ mặt sầu não. Tôi hỏi ông ấy: “Ba, ba có gặp mẹ con không?”
“Không có.”
“Ba có biết mẹ con đi đâu không ạ?”
“Ba làm sao mà biết được.”
“Vậy ba không đi tìm à?”
Ba sốt ruột, dí mạnh đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn: “Ba đương nhiên là tìm rồi! Nhưng ba tìm không thấy mẹ con, biết làm sao bây giờ.”
Hai cha con nhìn nhau không nói gì thêm. Im lặng một lát, ba thở dài: “Con nghỉ ngơi đi, học hành cho giỏi vào, học hành cho giỏi vào. Những chuyện khác con đừng có để ý nữa.”
Tôi trở về phòng ngủ, nào có tâm trí học hành. Nằm trên giường, ngây người nhìn lên trần nhà, tôi thật sự rất muốn biết, mẹ rốt cuộc đã đi đâu. Nếu mẹ có thể tha thứ cho tôi, tôi thề từ nay về sau sẽ tuyệt đối nghe lời, nghiêm túc học tập, tuyệt đối không chọc giận mẹ nữa.
Mơ mơ màng màng, tôi lại ngủ thiếp đi.
Ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh một ngày, tôi trở lại trường học. Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, các bạn học xung quanh đều đang ra sức ôn bài, chỉ có mình tôi lơ ngơ sống cho qua ngày. Không được mẹ tha thứ, tôi hoàn toàn không có chút tâm trí nào để học hành. Thi đại học, thi đại học cái con khỉ!
Mấy ngày tiếp theo, mẹ vẫn không thấy bóng dáng, ba cũng biến mất khỏi nhà, tôi nghĩ chắc là ông ấy đang bận rộn đi khắp nơi tìm mẹ. Huyền My thì được thông báo tạm thời ở lại trường, trước kỳ thi thì không cần về nhà. Trong nhà chỉ còn lại một mình tôi, cứ thế lủi thủi qua năm sáu ngày.
Chiều hôm đó tan học, sắp đến nhà thì nhìn thấy Mỹ Na đứng ở cổng khu dân cư. Vẫn là bộ đồng phục học sinh màu xanh nhạt, giày thể thao, tóc đuôi ngựa đơn giản, mái thưa, một vẻ ngây thơ ngoan ngoãn. Tôi bây giờ không có tâm trạng để ý đến nó, ngay cả chào hỏi cũng không đánh một tiếng liền đi vào khu dân cư. Nó cũng không thèm để ý, bước những bước chân nhẹ nhàng, đi theo sau lưng tôi.
Khi tôi đứng trước cửa nhà, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, quay đầu lại liếc nhìn một cái, nó đứng ngay bên cạnh tôi, cũng không nói gì, chớp đôi mắt to ngây thơ, nhìn tôi. Tôi không muốn cãi nhau với nó, cũng không có tâm trạng đấu khẩu với nó. Lúc đang xoay chìa khóa mở cửa nhà, tôi quay đầu lại, làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Ba, ba về rồi à.”
Mỹ Na rõ ràng sững người, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Tôi chớp lấy khoảnh khắc đó, nhanh như chớp lẻn vào nhà, “Rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại. Tôi áp sát vào cửa, qua mắt mèo nhìn ra ngoài. Ngoài dự đoán của tôi, con bé ma nữ này không hề tức giận, cũng không gõ cửa, cứ thế nghiêng cái đầu nhỏ, mặt không chút cảm xúc đứng ở ngoài.
Nhìn một lúc, tôi thầm nghĩ dù sao nó cũng không có chìa khóa, mặc kệ nó có làm trò gì, tôi cứ sống chết không mở cửa là được. Tôi tiện tay ném cặp sách lên bàn trà, rồi ngã phịch xuống sofa, mở TV lên, chẳng có mục đích gì mà cứ chuyển kênh liên tục. Tai thì vẫn luôn dỏng lên, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Con bé ma nữ này lại tỏ ra khác thường, không có một chút phản ứng nào, yên tĩnh đến mức làm lòng tôi hoang mang. Khoảng gần mười phút sau, tôi tưởng Mỹ Na đã đi rồi thì ngoài cửa bỗng có tiếng nức nở và tiếng nói chuyện rì rầm. Tôi theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, rón rén đi đến bên cửa chính, qua mắt mèo nhìn ra ngoài. Chỉ thấy Mỹ Na ngồi xổm ở bức tường đối diện, hai tay ôm lấy đầu gối, khóc hu hu. Bà Lưu nhà đối diện vừa đi chợ về, đứng bên cạnh nó, cô em dâu nhà bên cạnh ôm đứa con một tuổi rưỡi cũng chạy ra hóng chuyện.
Bà Lưu vỗ vai Mỹ Na, ân cần hỏi: “Con đừng chỉ khóc nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho bác nghe xem nào.”
Cô em dâu nhà bên cạnh, tay ôm con, khẽ lắc lư, cười nói: “Có phải thằng nhóc An Đông không, có phải nó bắt nạt cháu không?”
Mỹ Na ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng lệ, mặt mũi tèm lem nước mắt, trông như một con mèo con, khóc nức nở từng tiếng nói: “Anh An Đông nói… nói anh ấy thích cháu, anh ấy theo đuổi cháu, còn… còn ngủ với cháu nữa. Sau này… sau này, mới biết, cháu là con gái riêng của ba anh ấy, là em gái cùng cha khác mẹ của anh ấy, anh ấy… liền không cần cháu nữa.”
Tôi nghe vậy giật nảy mình. Bà Lưu và cô em dâu càng nghe càng sững sờ, hai người nhìn nhau, không nói nên lời.
“Hôm nay cháu đến tìm anh ấy, anh ấy không cho cháu vào nhà, còn… còn đánh cháu nữa.” Mỹ Na vừa nói vừa vén ống tay áo lên, để lộ vết bầm tím trên cánh tay.
Tôi không kịp nghĩ nhiều, vội vàng mở cửa ra, một tay kéo nó vào, đẩy mạnh vào nhà rồi quay người lại cười giải thích: “Đây là em họ của cháu, đến nhà cháu ở vài ngày, cháu không cho nó chơi game nên nó giận dỗi đấy ạ. Nó toàn nói năng linh tinh, các bác đừng tin nhé.”
Bà Lưu lúc này mới hoàn hồn lại, nghi ngờ hỏi: “Nó thật sự là em họ của cháu à?”
Tôi cười gượng gạo: “Vâng, nó thật sự là em họ cháu. Nó từ nhỏ đã bị dì cháu làm hư rồi, thích nói năng linh tinh vớ vẩn, các bác đừng tin, đừng tin nhé.”
Vừa dứt lời, Mỹ Na ló cái đầu nhỏ ra từ cửa, oan ức nói: “Thật ra, cho dù anh ấy thật sự là anh trai cùng cha khác mẹ của em, em cũng không quan tâm, em thích anh ấy.”
“Em vào nhà cho anh!” Tôi tức muốn điên lên, không đợi nó nói xong liền đưa tay ấn đầu nhỏ của nó, đẩy nó vào trong. Quay mặt lại tiếp tục giải thích với bà Lưu và cô em dâu: “Chuyện này, nghĩ thử xem cũng không thể nào có được, nó chỉ là thích nói năng linh tinh thôi. Đừng tin nhé, coi như đùa thôi.” Cười gượng hai tiếng, tôi xoay người về nhà đóng cửa, cũng không để ý xem hai người họ rốt cuộc phản ứng thế nào.
Mắt Mỹ Na hoe hoe đỏ, chóp mũi cũng đỏ ửng, oan ức nhìn tôi. Tôi kéo nó vào phòng khách, hạ giọng hỏi: “Em rốt cuộc muốn làm gì hả?”
Mỹ Na chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ đáp: “Các cô ấy hỏi em, em liền nói thật thôi mà.”
Tôi nhỏ giọng quát: “Chuyện này có thể nói thật được sao!”
Nó vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Tại sao lại không thể ạ?”
Tôi gấp đến mức vò đầu bứt tai, nhưng lại không làm gì được nó, cuối cùng đành bất đắc dĩ chán nản nói: “Được rồi, em muốn thế nào thì cứ thế ấy đi, em muốn ở đây thì cứ ở, chỉ cần đừng ra ngoài nói năng linh tinh là được.”
Tôi ngồi phịch xuống sofa, giả vờ xem TV, nhưng lại thầm quan sát nó. Mỹ Na đi một vòng trong phòng, chỗ này nhìn một chút, chỗ kia ngó một chút, cuối cùng mở cửa phòng ngủ của bố mẹ, định đi vào. Tôi vội vàng ngăn lại: “Đừng vào, đó là phòng của mẹ anh.”
Con bé ma nữ xoay người lại, cười hỏi: “Phòng của mẹ anh thì sao lại không được vào?”
Tôi sững người, đúng vậy, phòng của mẹ thì sao lại không cho nó vào chứ?
“Dù sao em cũng không được vào. Mẹ anh…”
“Mẹ anh không chấp nhận em, sợ làm mẹ anh không vui phải không?” Mỹ Na cười hì hì hỏi.
“Biết là tốt rồi. Những phòng khác em muốn vào thì cứ vào, phòng của mẹ anh thì đừng có vào.”
“Mẹ anh đáng sợ thế à, nói năng dọa người như vậy, cứ như cọp mẹ ấy.”
“Mẹ em mới là…” Nói được nửa chừng, tôi chợt nhớ ra mẹ nó đã mất, những lời tiếp theo đành phải nuốt ngược vào trong.
Mỹ Na đi đến ngoài cửa phòng ngủ của Huyền My, xoay người cười hỏi: “Phòng này thì sao? Phòng của ai vậy? Em vào được không?” Phòng này là của ai, rõ ràng nó biết thừa. Tôi nhún vai, nói: “Tùy em.”
Mỹ Na đưa tay nắm lấy nắm đấm cửa, ngây người một lúc rồi lại không mở ra, cuối cùng cười hì hì bỏ đi.
Tôi thật sự không nhịn được nữa, hỏi: “Em rốt cuộc đến đây làm gì hả? Thăm người thân à?”
Mỹ Na bỗng nhiên dừng lại, nhìn bức ảnh cả nhà treo trên tường, không để ý đến câu hỏi của tôi, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì. Bức ảnh đó là ảnh gia đình chụp hôm sinh nhật ba năm kia. Khi đó nhà chúng tôi vẫn giống như bao gia đình khác, sống một cuộc sống bình thường mà hạnh phúc.
Mỹ Na im lặng đứng đó, nhìn bức ảnh trên tường, vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt lại có chút phức tạp. Tôi nghĩ nó chắc chắn đang nhớ đến thân thế của mình. Mặc dù gia đình chúng tôi đang phải đối mặt với sóng gió, nhưng ít nhất vẫn còn là trọn vẹn. Gia đình của nó thì đã không còn nữa rồi.
Tôi không khỏi có chút thương hại nó. Những việc nó làm, có lẽ chỉ là để hòa nhập vào gia đình này, muốn được chúng tôi chấp nhận mà thôi. Tôi ho khan một tiếng, nói với nó: “Sau này em mà ngoan ngoãn, không quậy phá nữa thì đây chính là nhà của em.”
Mỹ Na khinh miệt cười: “Tiếc là anh nói không tính. Mẹ anh chắc chắn không đời nào đồng ý.”
Tôi nghe vậy sững người. Đúng vậy, tôi còn chưa được mẹ tha thứ, dựa vào cái gì mà thay mẹ chấp nhận kẻ xâm nhập này chứ. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng lại cứng rắn: “Sao em biết mẹ anh không đồng ý, dù sao em cũng là con gái của ba anh, chỉ cần ngoan ngoãn, không gây rối, rồi nói năng dễ nghe một chút, mẹ anh mềm lòng lắm, em không phải là không có cơ hội đâu.”
Mỹ Na không thèm để ý đến tôi, nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu rồi bỗng quay đầu lại nói: “Đúng rồi, lâu lắm rồi không ‘phục vụ’ cho anh, anh có muốn ‘cái đó’ không?”
Tôi đương nhiên biết nó đang nói đến cái gì, lòng vừa tức vừa buồn cười. Rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc với nó, sao lại lái sang chuyện đó được chứ. Tôi bây giờ thật sự không có tâm trạng, thậm chí không có một chút ham muốn nào cả.
“Không cần.” Tôi trực tiếp trả lời.
“Thật không?” Mỹ Na một bên đi về phía tôi, một bên cười hì hì hỏi: “Thật sự không cần sao? Thoải mái lắm đấy.”
“Anh bây giờ rất phiền, không có tâm trạng đùa giỡn với em đâu.”
“Em không tin.” Mỹ Na bĩu môi, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, đưa tay kéo quần tôi xuống.
Tôi ngồi phịch xuống sofa, mặc cho nó làm bừa, thậm chí còn nhấc mông lên một chút để phối hợp với động tác của nó. Dương vật đang mềm oặt lộ ra. Mỹ Na ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào với tôi, rồi dùng bàn tay nhỏ nhắn trơn mịn nhẹ nhàng nắm lấy dương vật, ngón cái mũm mĩm xoa nắn đầu dương vật, nghịch ngợm đùa bỡn.
Nếu là trước kia, tôi đã sớm máu huyết sôi trào, dương vật cương cứng lên rồi. Nhưng lúc này tôi thật sự vừa không có tâm trạng lại vừa không có sức lực, mặt không chút cảm xúc mặc cho bàn tay nhỏ bé của nó bao bọc lấy dương vật, mân mê xoa nắn. Chơi một lúc, thấy dương vật vẫn mềm như sâu đo, không có chút phản ứng nào, Mỹ Na hơi có chút nghi hoặc, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn tôi: “Sao vậy?”
“Đã bảo rồi, anh không có tâm trạng.” Tôi uể oải trả lời.
“Thật hay giả vậy?” Mỹ Na vẫn không tin, dùng tay đỡ dương vật thẳng lên, mở miệng nhỏ, mút xuống. Dương vật tiến vào khoang miệng ấm áp ẩm ướt, quả thật rất thoải mái. Theo bản năng cũng có chút phản ứng, nhưng vì áp lực tâm lý thật sự quá lớn, hoàn toàn không thể cương cứng lên được.
Mỹ Na ngước mắt nhìn tôi, miệng nhỏ vừa mút vừa liếm, đầu lưỡi hồng hào vòng quanh đầu dương vật liếm láp cả buổi, dương vật vẫn cứ mềm oặt. Cuối cùng đành bất đắc dĩ nhả ra, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu dương vật một cái, má phồng lên, hậm hực nói: “Sao thế này, một chút mặt mũi cũng không cho.”
Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Quen biết nó lâu như vậy, nhìn quen bộ dạng ranh ma của nó, đây vẫn là lần đầu tiên thấy nó nổi giận, cảm giác có chút thú vị.
“Được rồi, thử cũng thử rồi, lúc này nên chấp nhận thực tế đi chứ.” Tôi nhét dương vật vào trong quần lót, chỉnh lại quần áo.
Mỹ Na vẫn ngồi xổm trước mặt tôi, mắt đảo một vòng, cười hỏi: “Anh không phải là bị bệnh đấy chứ?”
Tôi cố tình trêu chọc nó: “Em không được thì thôi, anh làm sao mà có bệnh được.”
Mỹ Na tức đến phồng mang trợn má đứng bật dậy, nhanh chóng đi ra ngoài. Vừa ra đến cửa không quên quay đầu lại hừ một tiếng: “Đừng có đắc ý, em còn có thể quay lại đấy!”
Con bé ma nữ đi rồi, tôi không khỏi có chút hối hận. Nó ở đây còn có người nói chuyện cùng tôi, giúp phân tán bớt cảm xúc buồn bực. Nó vừa đi, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi, cái cảm giác trống rỗng áp lực đó lại quay trở lại.
Ngày hôm sau tan học về nhà, con bé ma nữ không đến nữa. Tôi vào nhà, lại nghe thấy tiếng xào rau trong bếp, không khỏi lòng vui mừng, mẹ về rồi. Không kịp thay giày, thậm chí cặp sách cũng chưa buông xuống, tôi vội vàng chạy đến cửa bếp, hé miệng, một tiếng “Mẹ” còn chưa kịp gọi ra thì cả người đã sững sờ. Bởi vì người đang nấu cơm trong bếp không phải là mẹ, mà là ba.
Lòng tôi một trận hụt hẫng, lại không khỏi thở phào một hơi. Nghĩ thầm là vì mình vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với mẹ.
Ba nghe thấy động tĩnh, quay đầu liếc nhìn một cái rồi nói: “An Đông về rồi à, đợi một chút, sắp có cơm ăn rồi.”
Tôi “Ừm” một tiếng, vừa định đi ra ngoài thì bỗng nhớ ra điều gì đó, quay người lại hỏi: “Ba, ba tìm được mẹ con chưa ạ?”
“Tìm được rồi.”
“Thật ạ!” Lòng tôi một trận vui như mở cờ, vội hỏi: “Ở đâu ạ?”
“Mẹ con không cho ba nói, mẹ con nói muốn một mình yên tĩnh một chút.” Ba một bên xào rau một bên nói: “Vốn ba định ở lại với mẹ con thêm vài ngày, nhưng mẹ con nói với ba, con không biết nấu cơm, toàn ăn đồ ăn ngoài, làm hỏng cả dạ dày rồi.”
Nghe những lời đó, mũi tôi cay xè, nước mắt lã chã rơi xuống. Tôi làm ra chuyện có lỗi với mẹ như vậy, mà mẹ vẫn còn lo lắng cho sức khỏe của tôi, tôi thật sự quá không phải là người. Nghĩ vậy, tôi không nhịn được nắm chặt nắm đấm, dùng sức đấm vào tường hai cái, như thể cơn đau có thể làm giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng tôi.
Ba quay đầu nhìn lại, kinh ngạc hỏi: “Con làm gì đấy hả? Con trai lớn rồi mà sao lại khóc?”
Tôi lau nước mắt, hít mũi một cái, nức nở nói: “Con… con nhớ mẹ con.”
“Mẹ con hai ngày nữa là về rồi. Mau đi rửa mặt đi, lớn từng này rồi mà còn khóc nhè, có mất mặt không chứ.”
Tôi “Ừm” một tiếng, vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi trở lại phòng, ngồi vào bàn học bắt đầu ngẩn người. Không bao lâu sau, ba bới cơm bưng thức ăn ra, trực tiếp đặt lên bàn trà rồi gọi tôi ra ăn cơm.
Hai cha con ngồi trên sofa. Ba liên tục gắp thức ăn vào bát tôi, thúc giục tôi ăn nhiều một chút. Tôi nếm thử một miếng khoai tây xào chua cay, không ngờ lại ngon đến bất ngờ, kinh ngạc thốt lên: “Không ngờ đấy ba ạ, ba xào rau cũng ngon thật, không thua gì mẹ con đâu.”
Ba hừ một tiếng, đắc ý nói: “Đó là đương nhiên rồi, con có biết tài nấu nướng của mẹ con là học từ ai không?”
Tôi nhíu mày, kinh ngạc nói: “Không lẽ nào là học từ ba à?”
Ba cười nói: “Mẹ con sau này mới học nấu ăn, lúc mới cưới nhau, mẹ con cái gì cũng không biết, chỉ biết ăn thôi. Lúc đó trong nhà toàn là ba nấu cơm đấy.”
“Thật sao ạ?” Tôi lại gắp một miếng ớt xanh xào thịt băm, hương vị quả thật rất ngon miệng.
“Thật sao?” Ba khoa trương cười hỏi: “Con có biết năm đó ba làm thế nào để tán đổ mẹ con không?”
Tôi không chút suy nghĩ, nói thẳng: “Hai người học đại học ở tỉnh, tình cờ thuê trọ cạnh nhà nhau, lại là đồng hương, ba liền được ‘gần quan được ban lộc’. Chuyện xưa này con nghe đến 800 lần rồi.”
Ba cười thần bí: “Con xem kìa, con chỉ biết một mà không biết hai rồi.”
Tôi làm ra vẻ khó hiểu: “Ối chao, còn có nội tình gì nữa à?”
Ba hắng giọng một cái, ngồi ngay ngắn lại, nói: “Ba kể cho con nghe ba với mẹ con quen nhau như thế nào nhé. Đó là một buổi chiều cuối thu, ba đang ở trong phòng xào rau thì có người gõ cửa. Ba buông xẻng xuống, đi ra mở cửa, con đoán xem là ai?”
Tôi không chút suy nghĩ, nói thẳng: “Mẹ con.”
“Chính là mẹ con. Mẹ con đến làm gì biết không, mượn muối. Ba lúc đó vừa hay còn thừa một túi, liền đưa cho mẹ con. Con nói có trùng hợp không, bụng mẹ con cứ kêu ùng ục. Hai chúng ta mặt đối mặt, đều rất lúng túng. Ba lúc đó cũng không biết nghĩ thế nào, liền hỏi một câu, hay là ở lại đây ăn tạm chút gì đi? Không ngờ mẹ con lại thật sự vào.”
Nói đến đây, ba không nhịn được nhếch miệng cười. Nụ cười của ông ấy rất vui vẻ, lại mang một chút ngây ngô của tuổi trẻ, như thể lại quay trở về buổi chiều hoàng hôn lần đầu gặp mẹ.
“Sau đó thì sao ạ?” Tôi không nhịn được hỏi.
“Sau đó, mẹ con bắt đầu thường xuyên đến nhà ba ăn chực. Hai chúng ta lại là đồng hương, qua lại nhiều lần rồi thành người yêu.” Ba vui đến mức miệng không khép lại được.
“Không ngờ đấy ạ, hai người hồi còn trẻ lại có một đoạn tình cảm lãng mạn như vậy. Con còn tưởng là ba mặt dày mày dạn bám theo sau đuôi mẹ con không tha, quấn quýt không buông mới tán đổ được mẹ con chứ.” Tôi cảm thấy có chút bất ngờ.
“Quả thật là có, nhưng không phải là ba. Năm đó người theo đuổi mẹ con cũng không ít, mấy anh khóa trên khóa dưới mặt dày mày dạn nhiều lắm. Ba nói thật với con, nếu không phải ba nấu cơm ngon thì không có cửa đâu.” Nói đến đây, ba đột nhiên nhớ ra, nói: “Đúng rồi, còn nhớ có người gửi mấy tấm ảnh đó đến nhà chúng ta không, người đàn ông trong ảnh chính là đàn anh của mẹ con, lúc đó chính là người theo đuổi mẹ con hăng nhất đấy.”
Chuyện này tôi đã sớm nghe mẹ nói rồi, cũng không có gì bất ngờ. Tôi nghi ngờ hỏi: “Sao trước kia chưa bao giờ nghe hai người nói qua nhỉ, đây không phải là ba bịa ra đấy chứ?”
“Ba bịa chuyện à? Ba bịa chuyện gì chứ. Là mẹ con cảm thấy mất mặt, không cho ba kể với các con thôi.”
“Ồ!” Tôi chợt hiểu ra: “Hóa ra là vậy. Vậy… ba nấu cơm ngon như vậy, sao bây giờ lại đổi thành mẹ con nấu cơm?”
Ba có chút ngượng ngùng, cười hì hì: “Lười chứ sao. Đàn ông mà đã kết hôn rồi thì ai cũng lười cả.”
Biết được tung tích của mẹ, tâm trạng tốt lên, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều. Vừa ăn vừa nói chuyện với ba, bất tri bất giác đã qua một tiếng đồng hồ. Thật lâu lắm rồi không được nói chuyện vui vẻ như vậy với ba.
Thấy thức ăn sắp hết, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, do dự một hồi lâu rồi mở miệng hỏi: “Ba, có chuyện này, con muốn hỏi ba một chút, ba đừng giận nhé.”
Ba thở dài, châm một điếu thuốc rồi nói: “Là chuyện của Mỹ Na à?”
Tôi cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Mỹ Na rốt cuộc là sao vậy ạ? Nó thật sự là em gái con sao?”
Im lặng một lúc rất lâu, ba thở dài một hơi rồi nói: “Ba… thật sự không cố ý có lỗi với mẹ con. Ba với mẹ của Mỹ Na là đồng nghiệp, lúc đó mẹ nó sắp kết hôn rồi, đơn vị cử ba và cô ấy đi công tác. Cũng không biết tối hôm đó thế nào, uống nhiều quá, sau đó thì… thì… thì ‘ấy ấy’ rồi, con biết đấy. Sau đó ba cảm thấy rất có lỗi với mẹ con, liền thú nhận với mẹ con.”
“Hả? Ba thú nhận với mẹ con rồi à? Vậy mẹ con có thể tha thứ cho ba sao?” Điều này cũng làm tôi có chút bất ngờ.
“Mẹ con lúc đó vừa mới mang thai Huyền My. Mẹ con chắc chắn không tha thứ cho ba rồi, liền làm ầm lên, còn ôm con về nhà ngoại ở một thời gian, con không nhớ à?” Ba hỏi một câu rồi tự mình giải đáp: “À, con chắc chắn không nhớ đâu, lúc đó con còn nhỏ xíu.”
“Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó, hình như cũng ổn thỏa rồi.”
Lúc này tôi mới hiểu ra, thảo nào hôm Mỹ Na tìm đến cửa, mẹ hoàn toàn không nghe ba giải thích, thậm chí không hề nghi ngờ tính chân thật của Mỹ Na, hóa ra mẹ đã sớm biết ba ngoại tình rồi. Không đúng.
Tôi lại hỏi: “Vậy năm đó ba đã hối hận rồi, tại sao không bỏ đứa bé đi ạ.”
“Ai mà biết được chứ. Mẹ của Mỹ Na sau khi về thì kết hôn, kết hôn không bao lâu thì có con. Lúc đó chúng tôi ai cũng không biết đó là… em gái của con.” Nói đến đây, ba thở dài một hơi: “Ba với một đứa trẻ như con nói những chuyện này làm gì chứ.”
Tôi ba hoa cười nói: “Lấy lịch sử làm gương, để sau này con không tái phạm sai lầm tương tự.” Nói xong tôi liền hối hận. Tôi không chỉ phản bội Như Ý mà còn “làm bậy” với cả em gái ruột và mẹ mình, chuyện này mà để ba biết thì chém tôi cũng là nhẹ.
Ông chủ nhà hút liền hai điếu thuốc, dập tắt rồi nói với tôi một cách đầy ẩn ý: “Con ơi, hai cha con mình nợ mẹ con nhiều lắm.”
Tôi vội vàng gật đầu.
“Con nhất định phải cố gắng, biết chưa?”
“Con biết, con biết ạ.”
“Con nhất định phải học hành cho thật giỏi, thi được một kết quả tốt. Con hiểu không?”
“Con hiểu, con hiểu ạ.” Tôi ra sức gật đầu, nghiến răng nói: “Con nhất định sẽ không để mẹ con thất vọng.”
Ba vui mừng vỗ vỗ vai tôi, mỉm cười nói: “Được rồi, con mau về phòng học bài đi. Ba dọn dẹp cho.”
Chẳng biết tại sao, mũi cay xè, nước mắt lại một lần nữa trào ra. Tôi nghiến răng nói: “Con nhất định sẽ học hành chăm chỉ, con đảm bảo sau này sẽ không bao giờ chọc giận ba với mẹ nữa.”
Ba xoa đầu tôi, dịu dàng nói: “Được rồi được rồi, đừng có khóc nhè nữa, mau vào nhà học bài đi. Dù có phạm lỗi lớn đến đâu, đợi mẹ con về, nhận lỗi, xin lỗi một tiếng, chuyện này coi như cho qua. Làm gì có người mẹ nào lại ghi hận con mình cả đời chứ.”
Tôi càng nghe càng thương tâm, cắn môi, dùng sức gật gật đầu. Ngoài việc cảm thấy có lỗi với mẹ, tôi đối với ba cũng tràn đầy áy náy. Cố nén không cho nước mắt chảy ra, tôi nói với ba: “Xin lỗi ba, con sai rồi.”
Ba cười ha hả nói: “Được rồi được rồi, sửa là được, sửa là được. Mau về phòng học bài đi.”
Trở lại phòng, ngồi vào bàn học, đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh lại, tôi mở sách vở ra. Trong lòng thầm thề, tôi nhất định phải thi được một kết quả tốt, tuyệt đối không thể để mẹ thất vọng nữa.
Còn không bao lâu nữa là đến kỳ thi cuối kỳ rồi. Tôi bắt đầu lao đầu vào ôn tập, muốn bù lại những bài vở đã bỏ lỡ mấy ngày trước.
Vội vàng mấy ngày trôi qua, còn hai ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ. Sau khi tan học, tôi cầm theo quyển ghi chép tiếng Anh, vừa học từ mới vừa đi về nhà. Lúc đi ngang qua cầu Long Hà, bỗng nhìn thấy một cô gái ngồi trên lan can cầu, bóng dáng có chút quen thuộc. Nhìn kỹ lại, hóa ra là Mỹ Na.
Nó ở đây làm gì? Mặc dù không có tâm trạng trêu chọc nó, nhưng đi qua cầu Long Hà là con đường ngắn nhất về nhà, nếu đi đường vòng thì sẽ mất thêm rất nhiều thời gian, tôi bây giờ không có thời gian dư thừa đó.
Do dự một chút, tôi cúi đầu định đi qua sau lưng nó, cố gắng không làm kinh động đến nó. Nhưng khi đến gần, vẫn không nhịn được ngước mắt liếc trộm, chỉ thấy con bé ma nữ ngồi ở mép thành cầu bên ngoài lan can, cúi đầu, tay không biết đang mân mê cái gì. Vốn định lặng lẽ đi qua sau lưng nó, lúc đến gần mới nghe thấy nó đang khẽ ngâm nga bài “Đôi Cánh Vô Hình”. Hai chân nhỏ đung đưa qua lại, dáng vẻ ngây thơ trong sáng đó thật vô cùng đáng yêu.
“Mỗi một lần, đều kiên cường giữa cô đơn lạc lõng, mỗi một lần, dù bị tổn thương nặng nề cũng không rơi lệ. Em biết, em vẫn luôn có một đôi cánh vô hình, đưa em bay, bay qua tuyệt vọng. Không nghĩ đến, họ có được ánh dương tươi đẹp, em nhìn thấy, mỗi ngày hoàng hôn cũng sẽ có sự đổi thay. Em biết, em vẫn luôn có một đôi cánh vô hình, đưa em bay, cho em hy vọng…”
Giọng hát trong trẻo, ngây ngô non nớt mà lại mang một chút cảm giác tang thương. Tiếng hát hư ảo u buồn, lại cho người ta một loại dũng khí không sợ hãi, cứ thế mà tiến về phía trước. Thật không ngờ, con bé ma nữ tinh ranh quái đản kia, hát lại hay đến vậy.
Tôi không tự chủ được dừng bước chân, đứng sau lưng nó, im lặng lắng nghe. Hát được nửa bài, Mỹ Na đột nhiên đứng dậy, thẳng tắp đứng ở mép lan can bên ngoài, vẫn cúi đầu, tay mân mê cái gì đó, người đã có xu hướng nghiêng về phía trước.
Tôi tưởng nó định nhảy sông, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng xông lên phía trước, một tay nắm chặt lấy cánh tay nó, dùng sức kéo giật lại. Mỹ Na rõ ràng bị dọa giật nảy mình, hơi sững người quay đầu lại. Lúc này tôi mới phát hiện, khóe mắt nó có một mảng bầm tím lớn, khóe miệng cũng rách một vết, rõ ràng là vừa mới bị người khác đánh.
“Em… mặt em… sao vậy?”
“Hóa ra là anh trai à.” Mỹ Na nở một nụ cười rạng rỡ: “Không có gì đâu ạ, em tự ngã thôi.”
“Nói bậy, sao lại là tự ngã được, rõ ràng là bị đánh mà.” Tôi hỏi: “Có phải tên cao to kia đánh không?”
“Anh đang quan tâm em sao?” Nó lại nở nụ cười như tiểu ác ma: “Có phải xót không?”
“Anh… anh đang quan tâm em gái.”
“Cảm ơn anh quan tâm, em không sao.”
“Vậy em ngồi đây làm gì?”
“Hát chứ sao.” Mỹ Na nói như không có chuyện gì, rồi giơ tay đưa một con hạc giấy đã gấp xong đến trước mặt tôi, cười nói: “Tặng anh này.”
Tôi do dự một chút, một tay nắm chặt lấy cánh tay nó, tay kia thì nhận lấy con hạc giấy, nói với nó: “Em qua đây trước đã.”
“Vậy anh ôm em qua đi.” Mỹ Na xoay người, đối mặt với tôi, rồi dang hai tay ra, làm tư thế muốn được ôm.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, dùng sức bế bổng nó từ bên kia lan can qua.
“Em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Không có gì đâu ạ.”
“Vậy sao em không về nhà? Ở đây làm gì?”
“Về nhà nào?” Mỹ Na cười hì hì nhìn tôi.
Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời nó thế nào. Im lặng một lát, tôi khẽ hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.”
“Em… muốn ăn gì?”
“Anh mời à?”
“Nói thừa.”
“Vậy…” Mỹ Na mắt đảo một vòng, cười nói: “Vậy ăn gà rán KFC nhé.”
Tôi không khỏi thầm cười khổ, dù có làm ầm ĩ thế nào thì cuối cùng vẫn là một đứa trẻ con.
“Đi thôi, vừa hay gần đây có một quán.”
Mỹ Na đi bên cạnh tôi, cười nói: “Em hôm nay thế này, không thể ‘phục vụ’ cho anh được đâu nhé.” Vừa nói, nó vừa dùng tay làm một vòng tròn, ra động tác tuốt lên tuốt xuống.
Tôi đã hơi bực mình rồi, dở khóc dở cười nói: “Em có thể đừng đùa nữa được không, em là em gái anh, là em ruột của anh đấy.”
“Em gái ruột thì không được làm vậy sao?” Nó dứt khoát dùng tay trái làm một vòng tròn, ngón trỏ phải đút vào, làm động tác “ra vào”.
Tôi quả thực không biết nói gì nữa, dùng sức ấn hai tay nó xuống.
Đến quán gà rán KFC, con bé cũng không khách sáo, một hơi gọi một đống lớn, rồi tìm một góc không có người ngồi xuống, bắt đầu ăn ngấu nghiến như hổ đói. Dáng ăn của nó có chút không được thục nữ cho lắm, lại thêm vẻ mặt bầm tím, trông rất giống như vừa trốn thoát khỏi tay bọn buôn người, thật sự rất thu hút sự chú ý.
Tôi không đói lắm, ăn hai cái bánh hamburger rồi không nhịn được hỏi: “Em vẫn chưa nói, rốt cuộc là ai đánh em thế? Có phải tên cao to kia không?”
Mỹ Na một bên nhai một bên thản nhiên nói: “Không phải, là bà nội với bác cả của em.”
“Họ tại sao lại đánh em?”
Mỹ Na nuốt xuống, lau miệng rồi nhìn tôi nói: “Họ nói mẹ em hại chết ba em.”
“Hả?” Tôi sững người: “Ý gì vậy?”
“Năm đó ba em với mẹ em hai người cùng nhau lên núi, ba em từ trên núi lăn xuống, ngã chết.” Mỹ Na giọng bình thản kể lại, cuối cùng không quên thêm một câu: “Ừm… chết là ông ba kia.”
Tôi muốn an ủi nó, lại cảm thấy không ổn, đành phải tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, bà nội với bác cả liền nói là mẹ em đẩy ba em xuống, nói mẹ em là hung thủ giết người. Nhưng không có bằng chứng, cảnh sát cũng nói là tai nạn ngoài ý muốn.”
“Rồi sau đó thì sao nữa?”
“Rồi sau đó, bà nội liền đuổi mẹ con em ra khỏi nhà. Mẹ em đưa em về nhà ngoại, ông bà ngoại không cho em vào cửa.”
“Tại sao vậy?”
“Trước kia ông bà ngoại phản đối mẹ em cưới ba em, mẹ em cố ý đòi cưới, liền làm ầm lên. Ông bà nói, mẹ em về thì được, nhưng em thì không được về. Họ không nhận em.”
Lúc nói những lời này, Mỹ Na trên mặt vẫn nở nụ cười. Không biết tại sao, nó càng tỏ ra thờ ơ, tôi lại càng thấy thương nó.
Im lặng một lát, Mỹ Na nói tiếp: “Mẹ em đưa em đến Thượng Hải tìm bạn học của mẹ, khó khăn lắm mới ổn định được cuộc sống thì mẹ em lại bị phát hiện ung thư vú, liền gửi em về lại đây. Bà nội tuy giữ em lại, nhưng từ nhỏ đã không ưa gì em. Bà lại cho rằng mẹ em hại chết ba em, nên thường xuyên đánh em.”
Nghe nó nói vậy, tôi mới hiểu ra, tại sao mẹ nó trước khi mất lại để lại một lá thư, bảo nó mười tám tuổi rồi hãy mở ra. Vốn tưởng nó chỉ là không có bố mẹ, thiếu thốn tình thương gia đình, thật không ngờ, nó còn nhỏ tuổi như vậy mà đã phải trải qua nhiều chuyện đến thế.
Sau khi ra khỏi quán gà rán KFC, tôi đưa Mỹ Na về nhà. Suốt quãng đường nó không nói chuyện với tôi, ngoan ngoãn đến lạ thường. Đưa đến ngoài cổng khu dân cư, nó vẫy tay chào tạm biệt tôi. Tôi thật sự không nhịn được hỏi một câu: “Em… rốt cuộc tại sao lại dẫn dụ anh ‘lên giường’ với em?”
Mỹ Na hai tay chắp sau lưng, nghiêng cái đầu nhỏ, cười hì hì nói: “Em thích anh mà.”
“Đừng, chúng ta đừng đùa nữa, nói thật đi, em biết rõ anh là anh ruột của em, tại sao còn muốn ‘lên giường’ với anh, có thể cho anh một lý do được không?”
Mỹ Na tiến lại gần tôi hai bước, cười nói: “Sau khi em xem lá thư mẹ để lại, liền bắt đầu lén lút quan sát cả nhà anh. Năm ngoái có một hôm Huyền My bị đau chân ở cổng khu dân cư, anh cõng nó lên lầu, anh còn nhớ không?”
Tôi nhớ lại một chút, đúng là có chuyện như vậy, liền gật đầu, hỏi: “Đúng vậy, sao thế?”
Mỹ Na áp sát mặt vào tai tôi, khẽ cười nói: “Em cũng muốn được anh trai cõng.” Nó cách tôi gần như vậy, tôi lại một lần nữa ngửi thấy mùi thơm thiếu nữ trên người nó. Theo bản năng lùi lại phía sau, tôi lúng túng nói: “Vậy em cứ trực tiếp đến nhà làm quen không được sao, chúng ta vốn dĩ là anh em mà. Anh có thể cõng Huyền My thì đương nhiên cũng có thể cõng em.”
Miệng nhỏ Mỹ Na nhếch lên: “Ban đầu em đúng là muốn anh làm anh trai của em, nhưng về sau, em phát hiện… em thích anh, không phải là kiểu tình cảm em gái dành cho anh trai, mà chính là kiểu tình cảm con gái dành cho con trai.”
Tôi không biết nó nói rốt cuộc là thật hay giả, cười khổ nói: “Em đừng đùa nữa, được không.”
“Anh mà cảm thấy em đang nói đùa thì cũng không sao cả.” Mỹ Na đi về phía trước vài bước, rồi bỗng xoay người lại, hỏi: “Chúng ta có một giao ước, anh còn nhớ không?”
“Giao ước gì?”
“Anh muốn ngủ với em thì phải đồng ý với em một chuyện.”
Tôi đột nhiên nhớ ra, hình như là có chuyện như vậy, nhưng hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, sớm đã bị tôi quên béng đi rồi. Lúc này bị nó nhắc lại, không khỏi cảnh giác nhìn nó: “Em… muốn anh làm gì?”
“Tối ba mươi Tết, cùng em đón giao thừa được không?”
Tôi sững người, có chút không tin: “Chỉ có chuyện đó thôi à?”
“Chỉ có chuyện đó thôi.”
Tôi thở phào một hơi, gật đầu nói: “Được rồi. Nhưng mà, anh vẫn muốn ở nhà ăn cơm tất niên, ăn cơm xong anh sẽ ra tìm em, được không?”
“Tốt. Em ở trên cầu Long Hà đợi anh.” Mỹ Na gật gật đầu, hé miệng cười ngọt ngào. Nó đi đến trước mặt tôi, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên má tôi một cái, rồi tung tăng chạy về phía khu dân cư. Trước khi vào cửa, không quên quay đầu lại vẫy tay với tôi, nói một câu: “Đừng quên nhé, em ở trên cầu đợi anh đấy.”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ vui vẻ của nó, lòng tôi xao xuyến một chút. Không nói rõ được là cảm giác gì đối với nó, nhưng chắc chắn không chỉ đơn thuần là tình anh em.
Trên đường về nhà, tôi cố gắng quên đi những ảnh hưởng của Mỹ Na đối với mình. Tôi còn phải thi cử, phải đạt được thành tích tốt, cố gắng để được mẹ tha thứ, đó mới là điều quan trọng nhất trước mắt.
Lúc về nhà, ba đã sớm về rồi. Tôi chào một tiếng, cúi người thay giày, vô tình phát hiện trên tủ giày có một phong bì. Rút ra xem, là một xấp ảnh, trong ảnh là một nam một nữ, kề vai sát cánh đi dạo bên bờ sông, ngoài ra còn có một vài tấm ảnh họ đang ăn cơm trong nhà hàng. Người đàn ông trong ảnh là ông Tổng giám đốc Trần chó má kia. Còn người phụ nữ, chính là mẹ xinh đẹp của tôi.