Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Chinh phục mẹ xinh (Update Phần 20)

Chinh phục mẹ xinh (Update Phần 20)

Phần 15: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (2 – 3) – Chuyến du lịch

Tôi cầm từng tấm ảnh lật xem, trong những bức hình này, vẻ mặt mẹ rất tự nhiên, không có một chút ưu phiền nào, hơn nữa quần áo cũng không phải là những bộ mẹ mặc gần đây. Rõ ràng, những tấm ảnh này được chụp trước sinh nhật tôi.
Đúng lúc này, ba từ trong bếp đi ra, thấy tôi đứng ở cửa, nói một tiếng: “Làm gì đấy, vào rửa tay ăn cơm.”

Tôi giơ xấp ảnh trong tay lên trước mặt ba, hỏi: “Ba xem hết rồi à?”

Ba giọng bình thản nói: “Xem rồi.”

Tôi có chút lo lắng, lại có chút nghi hoặc, thay giày rồi theo sau lưng ba, hỏi: “Ba không tức giận à?”





Ba ha ha cười: “Có gì mà phải tức giận.”

“Không phải ạ… Vậy lần trước ba…”

Ba quay đầu lấy xấp ảnh trong tay tôi, nói với tôi: “Những tấm ảnh này, không chỉ ba xem, ba còn cho cả mẹ con xem rồi.”

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ? Sao con cảm thấy cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy?” Tôi quả thực bị ba làm cho không hiểu ra sao cả.

“Con mau đi rửa tay đi, ăn cơm rồi học hành cho giỏi, chuyện ở đây không liên quan gì đến con.”

“Ba không giải thích rõ ràng cho con, lòng hiếu kỳ của con mà đã nổi lên rồi thì con còn học hành gì được nữa.” Tôi lẽo đẽo theo vào bếp. Ba bị tôi quấn lấy không còn cách nào khác, đành nói với tôi: “Mẹ con làm vậy là cố ý đấy.”

“Cố ý? Ý là sao ạ?”

Ba giải thích: “Lần trước có người gửi ảnh đến, ba với mẹ con đã nghi ngờ rồi, đây chắc chắn là có người cố ý phá hoại quan hệ của ba với mẹ con. Ba mẹ lén lút bàn bạc một chút, ban đầu cả hai đều nghi ngờ là do ông Trần kia làm, nhưng mà ông Trần này à, ba với mẹ con đều khá quen thuộc, hồi đi học ông ta đúng là một công tử đào hoa, lén lút hẹn hò mẹ con vài lần, mẹ con không thèm để ý đến ông ta, ông ta cũng không còn dây dưa nữa.”

“Nói như vậy, người gửi ảnh không phải là ông Trần đó à?”

Ba nói: “Ý của mẹ con là, ông Trần đó tuy đào hoa, hồi đi học cũng từng theo đuổi mẹ con, nhưng bây giờ bên cạnh ông ta cũng không thiếu tình nhân, lại không phải muốn cưới mẹ con, việc gì phải bày ra nhiều trò tiểu xảo như vậy, tốn công tốn sức để chia rẽ ba mẹ làm gì?”

“Vậy là do người khác à? Thế hai người có biết là ai không?”

“Mẹ con đoán ra một người, nhưng không có bằng chứng xác thực. Chính là sếp trực tiếp của mẹ con, Tổng giám đốc Lý.”

“Là ông ta à.” Tôi nhớ ra, tôi với ông Tổng giám đốc Lý gì đó đã gặp mặt hai lần, nhưng lúc đó sự chú ý của tôi đều dồn vào cái ông Trần chó má gì đó, ngược lại thật sự không để ý đến ông ta.

Ba tiếp tục giải thích: “Mẹ con trước kia đã từng nói với ba, ông Tổng giám đốc Lý này đã sớm có ý với mẹ con rồi, ông ta ly hôn từ mấy năm trước, đối với mẹ con là thật lòng. Từ khi ông ta biết mẹ con với ông Trần là bạn học cũ, liền lúc nào cũng cố ý vô tình sắp xếp cho mẹ con cùng ông Trần bàn bạc công việc. Ban đầu mẹ con cũng không để ý lắm, sau khi chuyện ảnh ọt xảy ra thì mới có chút nghi ngờ. Lúc Tổng giám đốc Lý lại sắp xếp công việc, mẹ con liền cố ý cùng ông Trần ra ngoài đi một vòng, ăn một bữa cơm. Vốn tưởng vài ngày nữa ảnh sẽ đến, sau đó lại không có động tĩnh gì. Hầy, ai ngờ nhà chúng ta vừa xảy ra chuyện, ảnh đã đến rồi. Con nói xem thằng cháu này có phải đang ém trò xấu không.”

Nghe ba giải thích như vậy, tôi có chút hiểu ra, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Trầm tư một lúc, tôi nói với ba: “Con thấy, mẹ con làm như vậy, không chỉ là muốn thử ông Tổng giám đốc Lý kia, mà có lẽ cũng là muốn cho ba một viên thuốc an thần.”

“Hả?” Ba rõ ràng không hiểu ý tôi.

“Ý con là, mẹ con nói trước với ba, cố ý cùng ông Trần đi dạo, ăn cơm, sau đó ảnh vừa đến, không phải là có thể chứng minh sự trong sạch của mẹ con rồi sao.”

Ba trầm tư một lúc lâu, rồi vỗ vỗ vai tôi, cho tôi một ánh mắt khẳng định.

Sau khi rời khỏi bếp, đầu óc tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, những tấm ảnh này có khả năng là mẹ vì muốn cho ba ăn thuốc an thần mà cố ý tìm người chụp không? Rồi lại nghĩ, nếu là mẹ tìm người chụp, tại sao không gửi ngay lập tức, việc gì phải đợi đến lúc nhà cửa đang đại loạn như thế này mới gửi đến chứ. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ông Tổng giám đốc Lý chó má kia đáng nghi nhất. Dù sao nói thế nào đi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tin mẹ ngoại tình.

Kỳ thi cuối kỳ cuối cùng cũng đến. Cũng không biết tại sao từ hôm nhìn thấy những tấm ảnh đó, tâm trạng tôi ngược lại càng thêm thoải mái. Lại thêm khoảng thời gian này “treo đầu tự vẫn, lấy dùi đâm đùi” mà ra sức học hành, thành tích cũng đã đuổi kịp không ít. Nhưng vì khoảng thời gian trước đó quá lười biếng, cuối cùng chỉ vừa vặn chen chân vào top 10 của lớp.

Đây cũng chính là thành tích bình thường của tôi, nhưng lần này tôi muốn chứng minh sự hối lỗi và cố gắng của mình với mẹ, cho nên đối với thứ hạng lửng lơ khó xử này, ít nhiều có chút thất vọng.

Từ lần hẹn ước cùng Mỹ Na đón giao thừa, nó không còn đến tìm tôi nữa. Con người ta à, có đôi khi chính là không biết điều, nó đến thì tôi thấy phiền. Nó không đến làm phiền nữa thì tôi ngược lại có chút nhớ nó.

Thoáng cái đã đến cuối năm. Chiều hôm đó, tôi đang ở trong phòng ngủ vùi đầu học bài thì phòng khách đột nhiên có tiếng ồn ào, tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng Huyền My reo lên vui mừng: “Mẹ, mẹ về rồi!”

Đầu óc tôi “Ong” một tiếng, vừa mừng vừa sợ, không kịp nghĩ nhiều, ném bút xuống rồi chạy ra khỏi phòng. Chỉ thấy mẹ đứng giữa phòng khách, bị Huyền My hai tay ôm chặt, mặt không chút biểu cảm. Ba thì xách theo túi lớn túi nhỏ hành lý, như vừa mới đi công tác về.

Gần một tháng không gặp mẹ, lòng tôi đương nhiên là vui lắm, cũng muốn giống như em gái, kích động ôm lấy mẹ. Nhưng tôi lại không dám, chỉ có thể đứng ở cửa phòng ngủ, xa xa nhìn họ.

Mẹ một tay ôm Huyền My, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu nó, rồi quay đầu nhìn thấy tôi, vẻ mặt lập tức sa sầm xuống.

Ba cười nói: “Đứng đó làm gì, mau nghỉ ngơi một chút đi, lâu như vậy không về nhà rồi.” Sau đó nói với tôi: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau vào giúp một tay.”

Tôi đáp một tiếng, cúi đầu đi tới, nhỏ giọng gọi một tiếng “Mẹ”. Mẹ như không nghe thấy, liếc mắt cũng không thèm nhìn tôi một cái. Tôi lúng túng giúp ba thu dọn hành lý.

Ba tự mình xuống bếp, làm một bàn cơm thịnh soạn để đón mẹ về. Trên bàn ăn, mẹ vẫn như một pho tượng Bồ Tát, ngồi ngay ngắn ở đó, không ăn không uống cũng không nói chuyện, thậm chí trên mặt cũng không có chút biểu cảm nào.

Không khí có chút khó xử. Ba đầu tiên nâng ly lên, cười nói: “Gần đây nhà mình xảy ra chút chuyện, mẹ con… cũng ở bên ngoài một thời gian, hôm nay cuối cùng cũng bị ba mời về rồi. Người một nhà mà, sống chung với nhau khó tránh khỏi có chút va chạm, suy cho cùng, vẫn là phải đồng lòng chung sức, có khó khăn gì, chúng ta cùng nhau gánh vác, được không?”

“Hay quá!” Huyền My hưng phấn giơ ly nước trái cây lên. Nhưng thấy mẹ mặt lạnh như tiền, không một chút phản ứng, tôi lại rụt rè, muốn nâng ly mà không dám, thành ra chỉ có một mình nó nhiệt tình như vậy, trông có chút lúng túng.

Ba nhanh chóng giảng hòa, cười ngô nghê nói: “Em xem, con nó đón gió cho em đấy, em… làm vậy không tốt đâu.”

Mẹ im lặng một lát, hít một hơi thật sâu rồi mới nâng ly rượu trước mặt lên. Ba ra hiệu bằng mắt cho tôi, tôi cũng vội vàng nâng ly.

“Cạn ly!” “Coong” một tiếng, bốn chiếc ly chạm vào nhau.

Tôi một bên uống nước trái cây, một bên lén lút đánh giá mẹ ngồi bên cạnh. Mặt mẹ vẫn không có biểu cảm gì, lạnh lùng đến mức có chút đáng sợ. Ba và Huyền My thay phiên nhau gắp thức ăn cho mẹ, mẹ ai gắp cũng không từ chối, nhưng cũng không tỏ ra biết ơn. Tôi do dự một hồi lâu, lấy hết can đảm gắp một miếng đậu xào, cẩn thận đặt vào bát mẹ. Mẹ nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp gắp ra, vứt xuống bàn.

Không khí vốn đang có chút vui vẻ lập tức đông cứng lại. Tôi cúi đầu, không dám nói gì. Huyền My có chút không hiểu chuyện gì, nhìn tôi một cái rồi lại nhìn mẹ, ánh mắt đầy vẻ tò mò, muốn hỏi mà không dám hỏi.

Mỗi khi đến lúc này, ba nên đứng ra giảng hòa rồi. Ba hắng giọng một cái, cười hề hề với mẹ: “Ối dào, con trai mình mà, phạm lỗi lớn đến đâu thì em cũng không thể không nhận nó được chứ.” Sau đó nói với tôi: “Mau lên, xin lỗi mẹ con đi.”

Tôi nhanh chóng thuận theo cái thang ba vừa bắc, một tay cầm ly, một tay đỡ đáy, cung kính nâng lên trước mặt mẹ, giọng tuy nhỏ nhưng rất thành khẩn: “Mẹ, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi. Mẹ đừng giận nữa, mẹ tha thứ cho con lần này đi ạ.”

Mẹ mặt lạnh như băng, nhìn cũng không thèm nhìn tôi. Tôi cứ thế đứng đó khoảng ba phút, ba thật sự không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói: “Thành khẩn thêm một chút nữa đi.”

Tôi vội vàng rời khỏi ghế, hai tay nâng ly, quỳ xuống trước mặt mẹ, giọng nức nở, run run nói: “Mẹ, con thật sự không cố ý, con thật sự biết sai rồi, mẹ tha thứ cho con một lần đi ạ.”

Mẹ vẫn cứ ngồi im bất động như vậy, không khí bữa tối xuống đến mức đóng băng. Tôi không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng mẹ có thể tha thứ cho tôi, nhưng mẹ lại đến cả liếc nhìn tôi cũng không thèm. Nước mắt tôi trực trào trong khóe mắt, không kìm được mà chảy xuống.

Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, ba thở dài, đỡ tôi từ trên sàn dậy, lẩm bẩm: “Con rốt cuộc đã chọc giận gì nó mà nó lại giận dữ đến vậy. Chuyện của ba mà nó còn cho qua được, sao… đến lượt con lại không qua được thế này.”

chinh-phuc-me-xinh-20-1

Mẹ cầm ly rượu lên, đập mạnh xuống bàn một cái “Rầm”, nước trái cây bắn tung tóe. Ba sợ đến mức vội ngậm miệng, lúng túng ngây người một lúc rồi bỗng nhớ ra, nói với tôi: “Đúng rồi, con mau báo cáo thành tích thi cử của con cho mẹ con nghe đi.”

Tôi cố nén nước mắt, nức nở nói: “Con… thi được hạng mười ạ.”

Mẹ, người nãy giờ vẫn không thèm để ý đến tôi, bỗng nhiên lạnh giọng hỏi: “Hạng mười của khối à?”

“Dạ… của lớp… hạng mười ạ.” Tôi thấy mẹ mở miệng, kích động đến mức nói không nên lời.

“Vậy con có mặt mũi gì mà khoe khoang ở đây?” Giọng mẹ vẫn lạnh như băng, nhưng đối với tôi lúc này lại như gió xuân ấm áp, như tiếng chim hoàng oanh véo von dễ nghe.

Mặc dù mẹ không nói gì thêm, nhưng thế bế tắc xem như đã được phá vỡ. Ba trở lại chỗ ngồi của mình, cười nói: “Còn một việc nữa, ba muốn thông báo, Tết Âm lịch năm nay, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau đi nước ngoài nghỉ mát.”

Huyền My nghe xong hưng phấn nhảy cẫng lên, hai tay chống bàn, vẻ mặt vui sướng không thể che giấu: “Thật ạ? Ba, ba không lừa chúng con đấy chứ?”

Ba cười nói: “Thật thật. Năm nay nhà chúng ta xảy ra nhiều chuyện không vui, cũng nên ra ngoài giải khuây một chút.”

Huyền My kích động vỗ tay nói: “Tốt quá rồi, ba ơi con yêu ba. Mặc dù con không biết nhà chúng ta rốt cuộc đã xảy ra những chuyện không vui gì, nhưng con cảm thấy chúng ta đúng là nên ra ngoài giải khuây.”

Tôi lén quan sát mẹ, mẹ vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Dù sao đi nữa, cuối cùng cũng làm mẹ mở miệng nói chuyện rồi, cũng coi như đã phá vỡ được thế bế tắc.

Hai ngày sau, cả nhà chúng tôi chuẩn bị đi du lịch đảo Maldives. Huyền My từ lúc ba thông báo tin tức đã bắt đầu hưng phấn, mãi cho đến trước khi ra cửa vẫn như một con thỏ con, chạy tới chạy lui trong nhà. Cũng phải, chỉ có nó là không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong nhà. Khó mà tưởng tượng được lúc nó biết trong nhà có thêm một người em gái nữa thì vẻ mặt sẽ thế nào, nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.

Tôi tưởng tượng đến cảnh tượng buồn cười đó, không nhịn được bật cười thành tiếng. Huyền My quay đầu lườm tôi, hỏi: “Anh cười cái gì?”

“Anh có cười đâu.”

“Anh rõ ràng là vừa cười.”

“Anh không cười.” Tôi cố tình nghiêm mặt lại.

Huyền My quay đầu mách tội với ba: “Ba ơi, nó cười con.”

“Ối dào, mau thu dọn đồ đạc đi, sắp phải ra sân bay rồi.” Ba một bên thu dọn hành lý, một bên thúc giục.

Huyền My lại quay sang mách tội với mẹ: “Mẹ ơi, nó cười con.” Mẹ như không hề nghe thấy, ngồi trên sofa gấp quần áo vào vali.

Huyền My thấy không ai để ý đến mình, có chút cụt hứng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao cảm giác không khí trong nhà cứ là lạ thế nào ấy.”

Cả nhà chúng tôi vội vàng ra sân bay. Suốt quãng đường mẹ đối với tôi đều là nửa vời đáp lại, tôi cũng chẳng thiết tha gì, chỉ có một mình Huyền My là hớn hở không ngớt.

Maldives là một quốc đảo ở Ấn Độ Dương, một địa điểm du lịch nổi tiếng. Trên máy bay cũng có mấy đoàn du lịch khởi hành từ trong nước. Lúc máy bay hạ cánh, trời đang mưa lất phất. Ba bắt hai chiếc taxi, chở cả nhà đến khách sạn đã đặt trước.

Mệt mỏi vì di chuyển, cả nhà nghỉ ngơi một ngày trong phòng khách sạn. Ngày hôm sau thuê một chiếc xe, tự lái đi vòng quanh đảo. Vì nơi này gần xích đạo, không có bốn mùa rõ rệt, ở nhà còn phải mặc áo dài tay, đến đây có thể trực tiếp đổi sang áo phông quần short đi biển.

Ba thuê một chiếc xe jeep mui trần. Mẹ ngồi ở ghế phụ lái, mặc một chiếc váy hoa văn sặc sỡ mang đậm phong cách đảo, đầu đội mũ rơm có thắt dải lụa màu tím nhạt, mũi kẹp một chiếc kính râm to bản. Mẹ trông rất nóng, liên tục dùng tờ rơi du lịch để quạt. Nếu là trước kia, tôi đã sớm chạy đến lấy lòng rồi, nhưng bây giờ quan hệ giữa hai mẹ con thật sự có chút khó xử.

Do dự một hồi lâu, tôi lấy hết can đảm, giật lấy tờ rơi quảng cáo từ tay Huyền My, từ hàng ghế sau nhoài người lên, nhẹ nhàng quạt cho mẹ. Mẹ sững người, quay đầu lườm tôi một cái rồi dùng tờ rơi gạt tay tôi sang một bên.

Huyền My thấy vậy, giật lại tờ rơi, chen vào giữa bắt đầu quạt cho mẹ. Mẹ dựa vào ghế xe, thản nhiên chấp nhận sự phục vụ của nó. Tôi hậm hực ngồi lại xuống. Ba có chút ghen tị nói: “Ối chao ôi, sao không có ai quạt cho ba thế này, người lái xe là ba đấy nhé.”

Huyền My cười ngây ngô, nhanh chóng quay lại quạt cho ba.

Ba quay đầu nhìn mẹ một cái: “Em nói xem, khó khăn lắm mới được đi chơi một chuyến, sao cứ giữ bộ mặt đưa đám thế. Nào nào nào, cười một cái xem nào.” Mẹ không thèm để ý đến ông ấy, dứt khoát quay mặt sang một bên. Ba chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Buổi trưa ăn cơm ở một nhà hàng nhỏ ven đường. Vì ở đây có rất nhiều du khách trong nước nên ông chủ quán lại biết nói tiếng phổ thông. Dưới sự giới thiệu của ông ấy, buổi chiều chúng tôi rẽ vào một con đường nhỏ, nghe nói phong cảnh tự nhiên trên con đường này vô cùng thơ mộng, hơn nữa rất ít du khách biết đến.

Mẹ suốt quãng đường không nói chuyện, cứ dựa vào cửa kính xe ngắm cảnh ven đường. Gió biển thổi tung mái tóc dài của mẹ, đẹp đến nao lòng.

“Hồ!” Đột nhiên, Huyền My chỉ tay về phía bên trái kêu lên một tiếng.

Tôi quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một hồ nước màu xanh lam nhạt, xung quanh cây cối um tùm, cỏ thơm ngút ngàn, cá lội chim bay, sóng gợn lăn tăn. Điều đáng quý nhất là, một nơi đẹp như vậy mà lại không có mấy du khách.

Ba dừng xe lại, đưa cả nhà ra bờ hồ chơi. Huyền My cởi giày định lội xuống nước, ba vội vàng ngăn lại: “Đừng xuống nước.”

Huyền My mặc quần short, chân trần nghịch nước, vui vẻ cười nói: “Nước ở đây cạn lắm, chỉ đến đầu gối thôi.” Vừa nói vừa vัก nước lên người tôi.

Sự chú ý của tôi đều dồn vào mẹ, không có tâm trí đùa nghịch với nó. Ba thấy không có gì nguy hiểm, liền cầm điện thoại “tách tách” chụp ảnh một hồi, rồi cùng mẹ đi dạo quanh bờ hồ.

Tôi nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại của mẹ, có chút ngẩn người, bỗng nhiên lại bị dính đầy nước. Huyền My cười đùa hỏi: “Còn đợi gì nữa đấy?”

Tôi thuận miệng bịa chuyện: “Đang nghĩ chuyện thi đại học.”

Huyền My nghi ngờ nhìn tôi: “Không đúng, lạ lắm. Cảm giác anh không còn giống đồ thần kinh nữa rồi, sao cứ như bị trầm cảm vậy.” Nó một bên đi về phía tôi, một bên hỏi: “Này, anh rốt cuộc đã chọc giận mẹ em thế nào mà mẹ lại nổi giận lớn như vậy.”

“Cũng không có chuyện gì, anh chỉ là trộm tiền ở nhà, mua cho mình ít đồ thôi.” Tôi đứng ở bờ hồ, thờ ơ nói dối.

“Lớn từng này rồi mà còn trộm tiền ở nhà nữa à.” Huyền My đi đến bên cạnh tôi, cười hỏi: “Trộm tiền ở nhà sao không mua cho em chút quà nào thế?”

“Nói đến quà…” Tôi đột nhiên nhớ ra: “Quà sinh nhật em tặng anh là cái quái gì thế! Một con búp bê xấu xí như vậy.”

“Hả? Xấu sao? Khí chất của con búp bê đó với anh không phải rất… giống nhau sao!” Nói đến cuối cùng, nó chợt cười phá lên một tiếng rồi dùng sức đẩy tôi ngã xuống.

Tôi bị nó làm cho trở tay không kịp, loạng choạng một cái rồi ngã nhào xuống nước, gần như toàn thân đều ướt sũng. May mà trên người không mang điện thoại.

“Em đánh lén! Không tính toán gì cả!” Tôi đứng dậy, một bên la hét một bên đi về phía nó.

Huyền My hét lên một tiếng hoảng sợ rồi xoay người bỏ chạy. Tôi ba chân bốn cẳng đuổi theo, một tay ôm ngang người nó lên, cười gian nói: “Thỏ con ơi, xem em còn chạy đi đâu được nữa.”

Hai bắp chân thon thả trắng nõn của Huyền My đạp loạn xạ trong không trung, giọng trong trẻo hét lên kinh hãi: “Cứu mạng, sói xám đến rồi!”

Tôi ôm nó đi về phía hồ nước. Huyền My đương nhiên biết tôi định làm gì, hoảng sợ kêu: “Anh đừng ném, anh đừng ném vội! Điện thoại, điện thoại của em!” Một bên giãy giụa, một bên lấy điện thoại ra nhét vào túi tôi.

Tôi dùng sức ném một cái, thân hình nhỏ nhắn của thiếu nữ vẽ một đường cong trên không trung rồi “Tõm” một tiếng, rơi xuống nước. Nước ở đây không sâu, lại thêm cả tôi và Huyền My đều biết bơi nên chơi rất vui.

Huyền My quẫy đạp hai cái rồi đứng dậy từ dưới nước, nước vừa đến bụng nó. Nó một bên vัก nước lên người tôi, một bên hét: “Anh cứ đợi đấy.”

“Đợi em đấy.”

Huyền My bắt đầu vัก nước lên người tôi. Đùa nghịch một lúc, nó bỗng “Ái chà” một tiếng, vẻ mặt dần dần đanh lại, hai tay dừng giữa không trung không động đậy, cả người như bị hóa đá trong chốc lát.

Tôi khó hiểu, vội hỏi: “Sao vậy?”

“Rắn… hình như có rắn!” Mặt Huyền My trắng bệch, giọng run run.

“Ở đâu cơ? Mau lên!” Tôi vội nói.

“Nó… chui vào quần em rồi.”

“Em đừng động, có thể có độc đấy. Em tuyệt đối đừng cử động!” Tôi chỉ tay về phía nó, một bên nhắc nhở, một bên lội xuống nước đi về phía nó.

“Anh ơi! Em sợ! Anh mau lên!” Huyền My nghiến răng, giọng như bị ép ra từ kẽ răng.

Khó khăn lắm mới đến được bên cạnh nó, tôi khẽ hỏi: “Ở đâu cơ? Con rắn ở đâu?”

“Nó chui vào quần em rồi, á! Chui vào quần lót em rồi.” Huyền My cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch hiện lên một chút ửng hồng.

“Này…” Tôi do dự.

“Anh mau lên đi!” Huyền My giơ hai tay lên, người run lẩy bẩy, gấp đến mức sắp khóc rồi.

“Đừng gấp đừng gấp!” Tôi trấn an nó, rồi đưa tay trái ra nắm lấy cạp quần short của nó, kéo cả quần lót ra một khe hở, cúi đầu nhìn vào, chỉ thấy một mảng thịt mềm trắng nõn, rồi ngẩng đầu hỏi nó: “Còn ở trong đó không?”

“Còn! Anh mau lên đi! Em sợ lắm!”

Tôi đưa tay phải ra, áp vào bụng phẳng lì của nó, từ từ luồn vào trong quần lót. Chỉ cảm thấy da thịt thiếu nữ mịn màng trơn láng, giữa hai chân càng thêm mềm mại non nớt. Tay phải mò mẫm một chút bên trong, ngón tay không cẩn thận chạm phải một khe thịt đàn hồi, Huyền My cắn môi dưới, hai má ửng hồng, cổ họng bật ra một tiếng “Ưm”.

Đúng lúc này, bên bờ đột nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ của mẹ: “Hai đứa làm gì đấy?”

Tôi và Huyền My đồng thời giật nảy mình, theo bản năng nhìn về phía bờ. Huyền My nhỏ giọng kêu: “Có rắn.”

Đúng lúc này, tay phải tôi đột nhiên chạm phải một vật trơn tuột, lạnh lẽo giữa hai chân thiếu nữ. Cảm giác đó thật sự làm người ta ghê tởm, tôi không nhịn được rùng mình một cái, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, bởi vì tôi cũng sợ rắn, hơn nữa còn không biết con rắn này rốt cuộc có độc hay không. Tôi nghiến răng một cái, nắm lấy con rắn đó kéo mạnh ra, rồi dùng sức ném đi. “Tõm” một tiếng, một vệt nước bắn lên ở xa xa.

Huyền My không kịp thở dốc, vội vàng chạy lên bờ hồ, rồi bổ nhào vào lòng mẹ, giọng nức nở trong trẻo nói: “Mẹ ơi, con sợ muốn chết!”

Mẹ ôm Huyền My, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nó để an ủi, một đôi mắt phượng sắc bén lại hung hăng nhìn tôi chằm chằm.

Ba chạy tới, hỏi han chuyện gì đã xảy ra. Huyền My lại quay sang ôm lấy ba, oan ức khóc lóc kể lể. Tôi dưới ánh mắt dò xét của mẹ lên bờ, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, đứng im bên cạnh mẹ.

Ba ôm Huyền My đi về phía chỗ đậu xe. Mẹ lạnh lùng nhỏ giọng cảnh cáo một câu: “Con mà dám động vào Huyền My, mẹ sẽ bóp chết con.”

Tôi không dám hó hé, cúi đầu theo mẹ trở lại xe. Xảy ra sự cố nhỏ như vậy, cũng không còn tâm trí đâu mà du ngoạn ngắm cảnh nữa, lái xe trở về khách sạn. Bố mẹ ở một phòng, tôi và Huyền My mỗi người một phòng.

Để bù lại thời gian đã lãng phí, vừa về đến phòng, tôi liền lao vào ôn bài. Huyền My không biết làm thế nào mà có được một cây kem, vừa mút vừa đi đến sau lưng tôi. Sự chú ý của tôi hoàn toàn tập trung vào sách giáo khoa, nếu không phải nó ho khan một tiếng thì tôi cũng không biết nó đã vào phòng.

“Giả vờ đứng đắn, ra vẻ chăm chỉ.” Huyền My hừ một tiếng.

Tôi vùi đầu viết lia lịa, thuận miệng nói: “Sắp thi tốt nghiệp đến nơi rồi, anh bận lắm, không có thời gian để ý đến em đâu.”

Huyền My mút một miếng kem rồi nói: “Anh không thể như vậy được.”

“Tại sao?”

“Bây giờ là nghỉ đông, cả nhà chúng ta đi nước ngoài nghỉ mát, anh mà cứ chăm chỉ học hành như vậy thì sẽ làm em trông rất lười biếng.”

Tôi cúi đầu, cười cười: “Em không lười à? Bình thường về nhà là cứ nằm ườn ra sofa, lười như heo.”

Vừa dứt lời, hai má một trận lạnh buốt. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Huyền My cầm cây kem đang dùng sức chà xát vào má trái tôi.

Tôi mất kiên nhẫn nói: “Em không thấy bẩn à.”

Huyền My vừa định đưa cây kem vào miệng, nghe tôi nói vậy thì do dự, rồi đặt cây kem đã mút dở lên môi tôi, nói: “Mặt anh đúng là bẩn thật đấy, cho anh ăn này.”

Tôi thuận tay nhận lấy, cho vào miệng rồi tiếp tục vùi đầu viết lia lịa.

“Đồ thần kinh, anh đừng viết nữa, chơi với em đi.” Huyền My lười biếng nói.

“Anh thật sự không có thời gian với em đâu, em về phòng chơi đi.” Tôi hai ba miếng nhai nát cây kem.

“Ba nói muốn chơi đánh bài, mẹ thì ngủ rồi, thiếu một người, anh qua chơi với tụi em một lát đi.”

“Khó khăn lắm mới được đi nước ngoài nghỉ mát, phong cảnh bên ngoài khách sạn đẹp như vậy, lại cứ ở trong phòng chơi đánh bài, các người đúng là nhàm chán thật.”

“Khó khăn lắm mới được đi nước ngoài nghỉ mát, lại cứ ở trong phòng học bài mới là nhàm chán đấy.” Huyền My giở trò vô, đưa tay lắc lư lưng ghế, làm nũng nói: “Ối dào, anh qua chơi với tụi em một chút đi mà.”

Tôi bị nó làm cho không chịu nổi, xoay người nhìn nó, bất đắc dĩ thở dài: “Em không thấy anh đang học bài à. Em mà thật sự nhàm chán như vậy thì dứt khoát về phòng ôn bài đi.”

Huyền My cau mày, vẻ mặt oan ức nói: “Anh không phải là anh trai em, anh trai em chưa bao giờ tự giác học bài cả. Anh rốt cuộc là ai?”

“Con người lúc nào cũng phải thay đổi chứ.” Tôi vừa nói, một bên đưa tay luồn vào đũng quần gãi gãi. Chỉ một hành động vô thức đó, tôi đột nhiên nhớ lại chuyện ở bờ hồ chiều nay. Lúc đó tay tôi cũng luồn vào trong quần lót của Huyền My như vậy, làn da thiếu nữ mịn màng trơn láng, vùng mu mũm mĩm đầy đặn, sạch sẽ không một sợi lông. Lúc này nghĩ lại, nó trạc tuổi thiếu nữ dậy thì rồi, sao lại… chẳng lẽ nó cũng giống mẹ, cũng là “bạch hổ” bẩm sinh không có lông?

Huyền My rõ ràng cũng liên tưởng đến chuyện chiều nay, hai má ửng hồng. Cùng tôi nhìn nhau một lúc, không nói một lời, rồi như chạy trốn xoay người rời khỏi phòng.

Tôi sững sờ ngồi trên ghế, không tự chủ được đưa tay lên mũi, tưởng tượng đến cảnh tượng tươi đẹp giữa hai chân thiếu nữ. Nhưng rất nhanh, trong đầu lại vang lên lời cảnh cáo của mẹ, vội vàng lắc đầu, xua đi những ý nghĩ kỳ diệu đó, rồi xoay người tiếp tục ôn bài.

Ngày hôm sau chính là đêm giao thừa rồi. Vì có rất nhiều du khách trong nước nên khắp nơi trên đảo đều treo đầy những quảng cáo bằng chữ Hán, không khí vui mừng đón Tết Âm lịch. Buổi sáng cả nhà chúng tôi đi dạo trên bãi biển. Huyền My rất vui vẻ hoạt bát, mẹ thì vẫn giữ khoảng cách với tôi.

Ba đề nghị chụp một tấm ảnh cả nhà. Mẹ không muốn chụp, định về khách sạn, kết quả bị ba và Huyền My cứng rắn kéo lại. Tùy tiện nhờ một du khách giúp đỡ. Anh bạn đó lại rất có trách nhiệm, thấy cả nhà chúng tôi đứng không được phối hợp cho lắm, liền chỉ đạo: “Tốt nhất là để hai cháu bé đứng ở giữa, ba đứng sát con gái, mẹ đứng sát cậu con trai, à! Tốt nhất là đứng so le trước sau một chút, để tạo cảm giác không gian.”

Ba sắp xếp vị trí, kéo Huyền My vào giữa rồi đẩy tôi sang bên cạnh mẹ. Mẹ cũng không lên tiếng, quay mặt sang một bên, người dịch ra xa.

Anh bạn chụp ảnh cầm điện thoại của ba, nhìn đi nhìn lại rồi nói: “Mẹ cách cậu con trai xa quá, lại gần thêm một chút nữa đi.” Mẹ không hề lay chuyển. Ba vội vàng nói: “Vợ ơi, qua bên này một chút đi, cách xa như vậy làm gì, em sắp đứng ra ngoài khung hình rồi đấy.” Thấy mẹ vẫn không có động tĩnh gì, liền nói với tôi: “An Đông, kéo mẹ con qua đây.”

Tôi chần chừ một chút, đưa tay định nắm lấy tay mẹ. Mẹ quay sang, hung hăng nhìn tôi chằm chằm, tôi giật nảy mình. Tất cả mọi người ở đó đều nhìn về phía chúng tôi, ngay cả anh bạn giúp chụp ảnh cũng cảm nhận được không khí kỳ quái này.

Tôi do dự một chút, cắn răng một cái, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay già dặn của mẹ, dùng sức kéo về phía mình. Mẹ dùng sức giằng ra, muốn thoát khỏi, nhưng tôi nói gì cũng không chịu buông tay, cứng rắn kéo mẹ đến bên cạnh. Mẹ không tiếp tục giãy ra nữa, chỉ là trên mặt không một chút nụ cười, lạnh như băng giá mùa đông.

Tôi nắm lấy bàn tay ngọc ngà trơn láng mịn màng của mẹ, có chút kích động lại có chút căng thẳng, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi. Nụ cười trên mặt tôi cứng ngắc lạ thường, ngược lại ba và Huyền My thì tạo dáng rất tự nhiên, cười vô cùng vui vẻ.

Chụp liên tục mấy tấm ảnh, anh bạn kia trả điện thoại lại cho ba rồi đi. Tôi vẫn nắm chặt lấy tay mẹ, vì trong lòng vô cùng căng thẳng nên cả cánh tay đều tê rần. Mẹ liếc xéo tôi một cái, dùng sức giằng tay ra rồi tự mình đi về phía trước, không nói một lời nào.

Nhìn bóng lưng mẹ, Huyền My cau mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc, khẽ hỏi: “Anh rốt cuộc đã chọc giận mẹ em thế nào mà mẹ lại không tha cho anh như vậy.”

“Anh… anh cũng không biết. Ai! Dù sao nói với em cũng không rõ đâu.” Tôi vẫy vẫy tay, vẻ mặt mất kiên nhẫn bỏ đi. Huyền My bĩu môi, hừ một tiếng.

Vào đêm, trong khách sạn đèn hoa rực rỡ, một biển màu hồng. Nếu không phải có gió biển thổi vào mặt thì còn tưởng đang ở trong nước thật. Sảnh lớn có không ít gia đình trong nước ra ngoài du lịch đón Tết. Chúng tôi ngồi vào vị trí đã đặt trước. Ba nâng ly rượu, đứng dậy nói: “Hôm nay là ba mươi Tết, là ngày cuối cùng của năm. Một năm qua, tất cả mọi người đều rất vất vả. Trước tiên phải cảm ơn mẹ, mẹ vì vun vén cho gia đình này mà đã bỏ ra rất nhiều, ban ngày phải đi làm, tối về còn phải nấu cơm lo liệu việc nhà. Nào, ba xin thay mặt cả nhà, mời mẹ một ly.”

Ba nâng ly rượu, cúi người mời mẹ. Mẹ mặt không chút cảm xúc cầm ly rượu lên cụng với ba một cái, rồi ngẩng chiếc cổ trắng ngần lên, một hơi uống cạn ly sâm panh. Ba hô to một tiếng: “Tốt, ba cũng cạn với em.” Rồi cũng một hơi uống cạn ly rượu của mình.

Tiếp đó, ba lại rót một ly rượu nữa, nói với tôi: “An Đông sắp thi tốt nghiệp rồi, rất vất vả, phải cố gắng lên, tiếp tục cố gắng, phấn đấu thi đỗ vào trường đại học mơ ước.”

Tôi vội vàng đứng dậy cụng ly với ba. Ba thấy ly của tôi đựng nước trái cây, lắc đầu nói: “Hôm nay đón giao thừa, con cũng thành người lớn rồi, ừm… cho phép con uống một chút. Nào nào nào, rót rượu đi.”

Tôi lén liếc nhìn mẹ một cái rồi nhanh chóng lắc đầu nói: “Thôi ạ, vẫn là uống nước trái cây đi, uống rượu không tốt.”

Cuối cùng ba nói với Huyền My: “Huyền My năm nay vào trường nội trú, một năm cũng không về được mấy lần, ba mẹ bình thường không ở bên cạnh con, con cũng phải học cách tự chăm sóc bản thân.”

Huyền My vội vàng nói: “Con biết rồi ạ, con đâu có giống anh con, con có thể tự chăm sóc mình được.”

Tôi há miệng định đáp lễ vài câu, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh như băng sương của mẹ, lại không dám quá vui vẻ hoạt bát.

Cuối cùng ba tổng kết: “Mặc dù một năm nay có nhiều thăng trầm, nhưng nhìn chung vẫn là viên mãn. Chúc cả nhà chúng ta, trong năm mới, ngọt ngào hạnh phúc, vạn sự như ý, một buồm xuôi gió, cả nhà vui vẻ. Cạn ly!”

Tất cả mọi người đều nâng ly, chỉ có mẹ do dự rất lâu, cuối cùng mới từ từ đứng dậy. Bốn chiếc ly rượu chạm vào nhau.

Sau bữa cơm tất niên, trên bờ cát bắt đầu đốt pháo hoa. Mẹ đứng bên cạnh ba, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Tôi thì đứng cách đó không xa phía sau, ngây người nhìn bóng lưng mẹ, lòng trăm mối ngổn ngang. Dưới ánh pháo hoa rực rỡ, bóng lưng mẹ trông có chút đơn bạc, có chút yếu đuối. Người phụ nữ kiên cường tung hoành trên thương trường, lúc này lại nhẹ nhàng tựa đầu vào vai ba.

Lòng tôi một trận đau xót, một trận hối hận, trong lòng không ngừng thầm mắng mình là đồ khốn nạn. Mẹ yêu thương con như vậy, mà con lại nỡ lòng làm tổn thương mẹ, con thật sự còn thua cả đồ khốn nạn.

Huyền My kinh ngạc nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi: “Anh… sao mắt anh đỏ hoe vậy?”

Tôi hít mũi một cái, nói bừa: “Pháo hoa đẹp quá, cảm động quá đi mất.”

Huyền My cau mày, nhìn tôi như nhìn một kẻ thần kinh, vẻ mặt ghét bỏ.

Đúng lúc này, điện thoại có tin nhắn đến. Tôi lấy ra xem, là Mỹ Na gửi, hỏi tôi sao còn chưa đến. Lòng tôi đột nhiên kinh ngạc, lúc này mới nhớ ra lời hẹn với con bé ma nữ kia. Tôi vốn định trả lời nó là cả nhà đang ở nước ngoài, không qua được, nhưng lại sợ làm nó kích động, đành phải nói đơn giản một câu, anh có việc, không ra được.

Rất lâu sau, Mỹ Na trả lời lại: “Em đợi anh. Anh không đến, em không đi.”

Tôi vội vàng trả lời lại: “Anh không cố ý thất hẹn đâu, thật sự có việc, không ra được. Bên ngoài lạnh lắm, mau về nhà đi.” Đợi một lúc lâu cũng không thấy hồi âm.

Tôi tránh mặt Huyền My, trở lại khách sạn, dùng điện thoại bàn ở lễ tân gọi cho nó. Chuông reo một hồi lâu nó cũng không nghe máy. Gọi liên tục vài lần, cuối cùng con bé bướng bỉnh đó lại tắt máy luôn.

Lòng tôi có chút hoang mang, cũng không biết làm sao nữa, lại nhớ đến những vết sẹo trên cổ tay nó. Nó đừng có nhất thời nghĩ quẩn mà làm chuyện gì dại dột chứ. Tôi lúc này thật sự lòng như lửa đốt, chỉ muốn lập tức quay về, nhưng đây cũng là điều không thực tế.

Nói đi nói lại, vẫn là lỗi của mình, đã hứa với người ta rồi lại quên mất. Mấy ngày tiếp theo, chúng tôi tiếp tục du ngoạn trên đảo. Tôi lén lút gia đình không ngừng nhắn tin cho Mỹ Na, cũng không biết nó có nhận được không, dù sao cũng không thấy hồi âm. Có lẽ vì lo lắng quá lộ rõ trên mặt, mẹ hình như có chút nghi ngờ, thường xuyên dùng khóe mắt đánh giá tôi, nhưng không hề mở miệng hỏi han.

Lòng tôi có chút hụt hẫng, nếu lúc này mẹ có thể quan tâm tôi một câu, cho dù là chất vấn tôi, tôi e là cũng sẽ kích động đến chảy nước mắt.

Vốn định đến mùng một Tết mới về nước, nhưng nhận được tin báo có bão sắp đến, cho nên đã kết thúc chuyến du lịch sớm hơn một ngày. Cũng không biết ba có phải ăn phải thứ gì không tốt không, buổi sáng đã đi vệ sinh mấy lần, cả người mệt lả, mặt mày cũng có chút tái mét.

Đang lúc đợi máy bay, mẹ đột nhiên phát hiện chiếc nhẫn cưới trên tay không thấy đâu. Gọi điện về khách sạn, lễ tân cũng nói không nhìn thấy. Mẹ sốt ruột, nói phải quay lại tìm. Ba khó khăn đứng dậy từ ghế, nói: “Hay là để ba đi tìm cho em.” Mẹ một tay ấn ông ấy ngồi xuống lại, nói: “Ông đã ra nông nỗi này rồi, đứng còn không vững nữa là.” Nói xong quay mặt về phía tôi định mở miệng, rồi lại sững người một chút, quay đầu nói với Huyền My: “Chăm sóc tốt cho ba con nhé, mẹ về ngay.”

Mẹ vừa đi khỏi, ba nói với tôi: “Con đi cùng mẹ con xem sao.” Tôi chần chừ một lát rồi gật đầu đồng ý, sau đó xoay người đuổi theo.

Mẹ bắt một chiếc taxi, vừa ngồi vào ghế sau, tôi cũng chen vào theo. Mẹ sững người, nhíu mày hỏi: “Con theo làm gì?”

Tôi nhếch miệng cười: “Ba lo lắng, bảo con về cùng mẹ.”

“Không cần con đi cùng, con về trông ba con đi.” Giọng mẹ rất mất kiên nhẫn.

Tôi ngồi im một bên không nhúc nhích. Mẹ nghiêng người lườm tôi một cái rồi ra hiệu cho tài xế lái xe.

Chờ chúng tôi trở lại khách sạn thì chiếc nhẫn đã được đưa đến quầy lễ tân. Mẹ luôn miệng cảm ơn, rồi xoay người đi ra ngoài, không nói với tôi một lời nào, như thể tôi là người ngoài vậy. Tôi bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu đi theo.

Nói cũng thật trùng hợp, lúc chúng tôi quay lại sân bay lần nữa thì bên ngoài đã tụ tập một đám đông rất lớn, chặn kín lối ra vào, kéo biểu ngữ, giơ bảng hiệu tuần hành thị uy. Mẹ hỏi han tài xế mới biết, ở đây thường xuyên xảy ra đình công.

Lúc này, Huyền My gọi điện đến, nói là máy bay sắp cất cánh rồi, hỏi chúng tôi sao còn chưa về. Mẹ nói với nó một câu “Đến ngay đây” rồi mở cửa xuống xe. Tôi vội vàng đuổi theo.

Đám đông thị uy thấy chúng tôi đi thẳng tới liền kéo băng rôn chặn đường, miệng thì la hét tiếng địa phương líu lo không hiểu. Mẹ cố gắng dùng tiếng Anh để giao tiếp với họ, kết quả là như gà với vịt nói chuyện. Cuối cùng mẹ nổi nóng, định liều mình xông vào, kết quả bị một cô gái địa phương đẩy một cái. Vì mẹ đi giày cao gót nên loạng choạng lùi lại mấy bước, lập tức bị trẹo chân.

Vài cô gái không chịu buông tha, vây lại. Tôi vội vàng chắn trước mặt mẹ, dang hai tay ra, lớn tiếng hét: “STOP!” Sau một hồi xô đẩy, tôi đỡ mẹ thoát khỏi đám đông rồi lùi ra. Mẹ cau mày, nghiến răng, lúc đi đường cứ khập khiễng. Mẹ bực bội vung tay, muốn đẩy tôi ra, nhưng tôi vẫn kiên quyết như đá tảng, không chịu buông tay. Cuối cùng mẹ đành phải thỏa hiệp, để tôi dìu đến bãi đỗ xe.

Lúc này, ba gọi điện đến, lo lắng hỏi han sao còn chưa về, máy bay đã bắt đầu cho hành khách lên rồi. Mẹ đẩy tôi ra, tức giận nói: “Ông không thấy bên ngoài đang tuần hành đình công à, chúng tôi không vào được.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Mẹ lạnh giọng nói: “Tôi làm sao mà biết được.”

“Vậy hay là… hủy vé đi.”

Mẹ chần chừ một chút rồi nói: “Thôi bỏ đi, tôi hỏi rồi, mấy ngày sau cũng không có chuyến bay nào. Sức khỏe ông không tốt, ở lại đây làm gì. Ông với Huyền My đi trước đi, hai ngày nữa tôi với… với An Đông cùng về.”

Thấy ba còn do dự, mẹ mất kiên nhẫn thúc giục: “Được rồi được rồi, mau lên máy bay đi.”

Máy bay chở ba và Huyền My đi rồi, bỏ lại tôi và mẹ ở đất nước xa lạ này. Vừa nghĩ đến việc được ở cùng mẹ thêm vài ngày, lòng tôi lại vừa kích động vừa căng thẳng.

Mẹ lườm tôi một cái, không khỏi nhíu mày, đầy vẻ cảnh giác hỏi: “Con cười cái gì?”

Tôi nhanh chóng nghiêm mặt lại, làm ra vẻ vô tội, ngơ ngác hỏi: “Không có ạ, con có cười đâu.”

Mẹ nhìn tôi một lúc rồi ngồi xuống ghế nghỉ, nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng