Phần 16: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (2 – 4) – Cùng mẹ một chỗ
Mẹ đau chân, ngồi trên ghế nghỉ xoa bóp một lúc rồi đột nhiên nói với tôi: “Gọi xe đi.”
“Dạ… dạ.” Từ sau khi mẹ về, mẹ vốn không chủ động nói chuyện với tôi, làm tôi có chút không quen.
“Gọi xe đi.” Mẹ lặp lại một lần nữa, giọng vẫn lạnh lùng, thậm chí có chút mất kiên nhẫn.
Tôi vội vàng đáp một tiếng, chạy đi gọi taxi. Lúc đỡ mẹ lên xe, mẹ dùng sức đẩy tôi sang một bên. Đợi xe đến khách sạn, mẹ khập khiễng đi vào trong. Mỗi bước đi đều mồ hôi lạnh chảy ròng, nghiến răng, trông rất đau đớn. Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn kiên trì đi lên dìu. May mắn lần này mẹ chỉ tượng trưng phản kháng một chút rồi không từ chối nữa.
Vì cuộc đình công làm cho du khách bị kẹt lại, cộng thêm cơn bão sắp đổ bộ, các phòng khách sạn đều đã được đặt kín. Hai phòng vừa mới hủy đặt, bây giờ cũng chỉ còn lại một phòng. Mẹ lý sự với lễ tân một hồi lâu, câu trả lời nhận được vẫn chỉ là một phòng này. Nếu không đặt thì phòng này cũng không còn. Liên lạc mấy khách sạn khác cũng đều đã kín phòng. Thật sự không còn cách nào khác, đành phải bất đắc dĩ ở lại.
Đến phòng, mẹ vung tay một cái, dùng khuỷu tay đẩy tôi ra rồi ngồi phịch xuống ghế, xoa xoa thái dương, vẻ mặt đầy mệt mỏi lẩm bẩm: “Đúng là chuyện xui xẻo gì cũng đổ lên đầu mình.”
“Chuyện này cũng bình thường mà mẹ.” Tôi nhỏ giọng nói.
Mẹ ngước mắt nhìn tôi, tôi lập tức giải thích: “Trong phim truyền hình toàn diễn như vậy mà, gặp phải chuyện này, chắc chắn là chỉ còn lại một phòng…” Vốn định nói vài câu dí dỏm để mẹ thả lỏng tâm trạng, xoa dịu một chút quan hệ mẹ con, nhưng vẻ mặt mẹ không một chút thay đổi, vẫn lạnh như băng, không khí ngược lại càng thêm khó xử.
Tôi vội vàng ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường. Nửa tiếng tiếp theo, hai mẹ con chúng tôi cứ ngồi như vậy, không ai nói thêm lời nào. Trong phòng ngoài tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường ra thì không một chút động tĩnh nào, yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ. Mẹ ngồi trên ghế, cứ nhìn tôi chằm chằm không nhúc nhích. Tôi đến thở mạnh cũng không dám, người gần như co rúm lại thành một cục.
Sống mười mấy năm, cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác toàn thân khó chịu là như thế nào. Vì không khí quá căng thẳng, tôi cảm thấy hơi muốn đi tiểu, nhưng lại không hiểu sao không dám đi. Cuối cùng thật sự không nhịn nổi, run run rẩy rẩy giơ tay lên, cười gượng gạo với mẹ: “Mẹ… con muốn đi tiểu.”
Mẹ không mắng tôi, cũng không giáo huấn tôi, thế nhưng lại hơi ghét bỏ lườm một cái. Tôi như được ban thánh chỉ, nhanh như chớp chui vào nhà vệ sinh. Vốn còn nghĩ có thể ở riêng với mẹ, biết đâu có thể xoa dịu một chút quan hệ căng thẳng, giờ thì hay rồi, ngược lại càng thêm cứng nhắc.
Mấy hôm trước có ba và Huyền My ở đó, còn có thể điều hòa không khí một chút. Bây giờ chỉ còn lại hai mẹ con, lại còn ở chung một phòng, chỉ còn nước mắt to trừng mắt nhỏ. Tôi toàn thân vã mồ hôi, mông cứ như có gai đâm, đứng ngồi không yên, cả người khó chịu.
Trong sự giày vò trôi qua nửa tiếng, tôi đột nhiên nghĩ ra, bây giờ vẫn còn là ban ngày ban mặt, ra ngoài là được rồi, việc gì cứ phải ở lì trong phòng chứ. Nhưng mẹ đau chân, mẹ chắc chắn không ra ngoài được, cho nên chỉ có thể một mình tôi đi ra ngoài.
Đang lúc tôi đứng dậy định đi ra ngoài thì mẹ cũng từ trên ghế đứng lên. Hai chúng tôi đồng thời sững người, mẹ nhìn tôi, tôi nhìn mẹ. Cứng đờ một lúc rồi lại đồng thời ngồi xuống.
Lại qua gần mười phút, tôi thật sự không nhịn được nữa, thăm dò nói với mẹ: “Mẹ, con ra ngoài đi dạo một chút được không ạ?”
Mẹ quay đầu đi, mặt không chút cảm xúc nhìn tôi. Tôi thăm dò nhổm mông lên một chút, hỏi một câu: “Vậy… con… con đi ra ngoài nhé.”
Mẹ vẫn nhìn tôi chằm chằm, không nói gì. Tôi thật sự không chịu nổi cái không khí ngột ngạt này nữa rồi, cắn răng một cái, bộ dạng hấp tấp chạy ra khỏi phòng.
Sau khi rời khỏi khách sạn, tôi hít từng ngụm lớn không khí trong lành pha lẫn mùi tanh của biển, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng cảm giác tự do. Trên đường người rất đông, khắp nơi là những đoàn người tuần hành đình công, la hét ầm ĩ. Cảnh tượng này ở trong nước cũng không thấy nhiều.
Tôi tò mò đứng trên phố xem náo nhiệt. Vốn dĩ mọi người đều hô vang những khẩu hiệu thống nhất, chẳng được bao lâu thì phía trước bỗng có tiếng cãi vã ầm ĩ, tiếp đó là tiếng súng nổ, đám đông lập tức trở nên hỗn loạn. Không ít người bắt đầu chạy ngược lại. Tôi vốn tưởng chuyện này không liên quan gì đến mình, lửa cũng không bén đến đầu mình được. Vốn còn muốn tiếp tục xem náo nhiệt, nhưng thấy đám đông chen chúc, có xu hướng hoảng loạn, lòng tôi cũng có chút căng thẳng, liền theo dòng người lùi lại phía sau, cuối cùng hoảng hốt trở về khách sạn.
Đứng ngoài cửa phòng, gõ cửa một hồi lâu mẹ mới mở cho tôi. Sau khi vào phòng, tôi lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói với mẹ: “Loạn rồi loạn rồi, mẹ tuyệt đối đừng ra ngoài, bên ngoài loạn lắm.”
Mẹ nhíu mày, hé miệng do dự một lát rồi hỏi: “Bên ngoài sao vậy?”
“Con cũng không biết, tóm lại là rất loạn.” Nói xong, tôi và mẹ lại rơi vào im lặng, nhìn nhau.
Đang lúc không khí trong phòng sắp lại một lần nữa xuống đến mức đóng băng thì tôi chợt nhớ ra có thể dùng việc học để chuyển hướng sự chú ý. May mà cặp sách tôi tự mình đeo, không bị ba bọn họ mang về nước. Tôi nhanh chóng lấy sách giáo khoa ra, ngồi vào bàn học vùi đầu đọc sách.
Mẹ thấy tôi bắt đầu học bài, liền ngồi trên giường nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại đứng trước cửa sổ ngây người một lúc. Cứ thế kéo dài đến tối, không một lời trao đổi. Ăn cơm thì hai mẹ con vẫn có thể cùng nhau ăn, nhưng ngủ thì nhất định không thể ngủ chung một phòng được.
Đã mười một giờ đêm rồi, mẹ dựa vào đầu giường, ôm gối co chân lên, quần áo trên người vẫn mặc chỉnh tề, gương mặt lạnh lùng nhìn tôi. Nhìn ra được mẹ đã có chút mệt mỏi, nhưng mẹ chắc chắn lo lắng ngủ chung phòng với tôi. Điều này mẹ không nói tôi cũng hiểu.
Tôi muốn nói với mẹ rằng mẹ có thể yên tâm ngủ, tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng nữa, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Tôi cảm thấy có chút khô miệng, đứng dậy đi đến bàn, cầm một chai nước lên uống, tu ừng ực một hơi. Rồi nhớ đến mẹ, quay đầu lại hỏi: “Mẹ… có uống gì không ạ?”
Mẹ nhìn tôi, không trả lời. Tôi coi như mẹ ngầm đồng ý, liền lấy từ trong tủ lạnh ra một lon bia lạnh, cười nói: “Uống chút bia nhé, con nhớ mẹ từng nói, bia giúp dễ ngủ…” Thấy sắc mặt mẹ đột nhiên thay đổi, một đôi mắt phượng thon dài dần dần híp lại, đầy sát khí, tôi lúc này mới nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào, dùng sức vỗ vỗ vào miệng mình, rồi nhanh chóng đổi sang một chai sữa.
Mẹ nhận lấy chai sữa rồi quay mặt sang một bên. Tôi nghĩ cần phải giải thích với mẹ một chút, trầm ngâm một lúc rồi mở miệng: “Mẹ, thật ra… thật ra tối hôm đó, con thật sự không phải…”
“Im miệng.” Lời vừa nói được phân nửa đã bị mẹ lạnh lùng cắt ngang. Tôi bất đắc dĩ thở dài, cầm một cái gối đầu, rồi đặt hai cái ghế lại với nhau, co người nằm lên trên.
Mẹ vẫn không tin tôi, uống xong sữa rồi vẫn dựa vào đầu giường, nhìn tôi chằm chằm. Dù mặt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không chịu nhắm mắt.
Tôi nằm trên ghế, người không duỗi thẳng được, chân cũng không duỗi thẳng được, mông và eo còn lơ lửng, tự nhiên là rất không thoải mái. Nhưng điều làm người ta khó chịu hơn cả vẫn là ánh mắt đầy vẻ đề phòng của mẹ.
Giằng co đến hơn nửa đêm, tôi cảm thấy như vậy không ổn lắm, liền đứng dậy, ôm gối đi đến trước cửa nhà vệ sinh, quay đầu nói với mẹ một câu: “Con tối nay đảm bảo không ra ngoài, mẹ cứ yên tâm. Nếu mẹ thật sự lo lắng, có thể dùng ghế chặn trước cửa.” Nói xong, tôi vào nhà vệ sinh.
Ngủ trong bồn tắm chắc chắn là không thoải mái rồi, lại cứng lại trơn, chân cũng không duỗi thẳng được. Sáng hôm sau thức dậy, eo đau lưng mỏi, cổ còn bị vẹo.
Mẹ sáng sớm đã dậy, vẫn mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên giường. Chỉ là mái tóc hơi rối, sắc mặt cũng không tốt lắm, nói vậy tối qua chắc mẹ cũng mặc nguyên quần áo ngủ, hơn nữa cũng giống tôi, ngủ không được ngon giấc.
Bữa sáng được phục vụ phòng mang đến. Ăn xong tôi lại trốn sang một bên học bài. Mẹ vẫn không nói chuyện với tôi, nhưng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên khe khẽ. Tôi lén đưa mắt nhìn trộm, thấy mẹ ngồi ở mép giường, vẻ mặt đau đớn xoa mắt cá chân, chỗ bị thương đã vừa đỏ vừa sưng.
Tôi suy nghĩ một chút, đặt bút xuống, đứng dậy nói với mẹ: “Hay là… con đi tìm cho mẹ ít thuốc nhé.”
“Không cần.” Mẹ lạnh lùng đáp lại một tiếng.
“Chân mẹ sưng to thế này rồi.”
“Đã bảo không cần là không cần.” Mẹ mất kiên nhẫn nói: “Đọc sách của con đi.”
Tôi ngồi lại xuống tiếp tục vùi đầu đọc sách, nhưng dù sao cũng không yên tâm, cuối cùng không nói với mẹ một tiếng, đứng dậy ra khỏi phòng, tìm đến quầy lễ tân, tìm một ít thuốc xịt trị bong gân. Sau khi trở lại phòng, tôi nhẹ nhàng đặt thuốc bên cạnh mẹ rồi không nói một lời tiếp tục đọc sách.
Mẹ nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi mở nắp chai thuốc, tự mình xịt rồi xoa bóp. Nhưng cơn đau vẫn làm mẹ phát ra những tiếng rên khe khẽ.
Cứ thế lại qua một ngày. Buổi tối tôi tự nhốt mình trong nhà vệ sinh, ngủ trong bồn tắm. Đến ngày hôm sau, cổ càng thêm vẹo, chỉ hơi cử động một chút là đã đau đến nhe răng trợn mắt.
Mẹ thấy tôi cứ liên tục xoa cổ, miệng thì lẩm bẩm, không nhịn được hỏi một câu: “Cổ con sao vậy?”
Đối mặt với sự quan tâm đột ngột của mẹ, lòng tôi thật sự vui như mở cờ, nhưng vẫn cười gượng đáp lại: “Không có gì ạ, chỉ là hơi bị vẹo cổ thôi.”
Mẹ không nói gì, tôi lại thầm vui mừng. Dù nói thế nào mẹ cũng là mẹ tôi, cho dù tôi có phạm lỗi lớn đến đâu, lúc nên quan tâm tôi, mẹ vẫn sẽ quan tâm.
Một lát sau, trên giường vang lên tiếng sột soạt, ngay sau đó liền thấy mẹ từ trên giường xuống, khập khiễng đi đến sau lưng tôi, hai tay đặt lên cổ tôi, nhẹ nhàng xoa bóp. Tay mẹ lành lạnh, vừa mịn vừa trơn, chỉ xoa vài cái, cơn đau lập tức dịu đi. Đương nhiên, lòng tôi càng thêm vui như sắp nở hoa, suýt nữa thì không nhịn được cười thành tiếng.
Xoa bóp gần mười phút, mẹ xoay người trở lại giường. Suốt quá trình mẹ vẫn im lặng không nói, không một lời trao đổi. Nhưng tôi đã vô cùng mãn nguyện rồi, yêu cầu nhiều hơn nữa thì có chút không biết điều.
Có một đoạn nhạc đệm ngắn như vậy, tâm trạng tôi vui vẻ hơn hẳn, cả một ngày đều hí hửng, lúc ăn cơm còn suýt nữa thì cười thành tiếng. Mẹ hình như nhìn ra điều gì đó kỳ quái, liếc mắt nhìn tôi, tôi vội vàng thu lại tâm trạng của mình.
Buổi tối, khi tôi ôm gối lại định chạy vào nhà vệ sinh thì mẹ bỗng nhiên gọi tôi lại: “Con… trải chiếu ngủ dưới đất đi.”
“Hả?” Tôi nhất thời không phản ứng kịp, quay đầu nhìn mẹ.
Mẹ lườm tôi một cái, mặt không chút cảm xúc nói: “Ngủ trên sàn nhà ấy, đừng vào bồn tắm ngủ nữa.” Sau đó ném một cái ga trải giường xuống đất.
“Dạ.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu, rồi trải chiếu dưới đất, mắt nhìn chằm chằm vào mẹ, người từ từ nằm xuống.
Sàn nhà cứng rắn tự nhiên không thể so được với nệm êm ái, nhưng so với ngủ trong bồn tắm thì thoải mái hơn không biết bao nhiêu. Ở chung một phòng với mẹ, tim cứ đập thình thịch, lại thêm ngoài trời gió gào thét, tôi nằm trên sàn trằn trọc như nướng bánh, không tài nào ngủ yên được. Trên đầu thỉnh thoảng lại vang lên tiếng trở mình trên giường, nghĩ chắc mẹ cũng giống tôi, không ngủ được.
Cũng không biết tại sao, tôi đột nhiên nhớ lại hồi còn nhỏ, lúc tôi không ngủ được, mẹ lúc nào cũng nằm xuống bên tai tôi, nhẹ nhàng ngâm nga bài “Lỗ băng hoa”. Mặc dù hát không hay lắm… nhưng đó cũng là ký ức tuổi thơ vô cùng sâu sắc của tôi.
Ai! “Sao trời trên cao không nói lời nào, búp bê dưới đất nhớ mẹ. Sao trời trên cao lấp lánh, tim mẹ ơi, hoa lỗ băng…” Tôi co ro trên sàn, khẽ ngâm nga.
Mẹ đột ngột nói một câu: “Đừng hát nữa, khó nghe chết đi được.”
Tôi không nhịn được cười nói: “Còn có thể khó nghe hơn mẹ hát sao ạ.” Nói xong tôi liền hối hận, vội vàng ngậm miệng lại, giả vờ ngủ.
Trong phòng lại một lần nữa yên lặng. Rất lâu sau, trên giường truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, tràn đầy vẻ u oán và bất đắc dĩ. Lòng tôi một trận quặn đau, nhỏ giọng hỏi một câu: “Mẹ, mẹ ngủ chưa ạ?”
Mẹ không trả lời. Tôi tự mình nói: “Mẹ còn nhớ không? Trước kia trong nhà bị mất tiền, mẹ hỏi con có phải con trộm không, con không thừa nhận. Mẹ nói phạm lỗi không đáng sợ, chỉ cần con có thể dũng cảm thừa nhận lỗi lầm, sửa chữa lỗi lầm, mẹ sẽ tha thứ cho con.”
Mẹ không nói gì. Tôi nói tiếp: “Con biết con phạm lỗi quá lớn, không thể tha thứ, nhưng con vẫn hy vọng mẹ có thể tha thứ cho con lần này. Con biết con nói như vậy rất ích kỷ, nhưng mà… mẹ là mẹ của con, con… cả đời này con không có ai cũng được, nhưng con không thể không có mẹ được.” Nói đến cuối cùng, giọng tôi lại nghẹn ngào.
Lúc này, mẹ thở dài một tiếng. “Là mẹ quá nuông chiều con rồi.” Giọng mẹ hơi run run, mang theo tiếng nấc khe khẽ.
Tôi cố gắng hít thở hai tiếng, nước mắt bắt đầu không kìm được mà chảy xuống.
“Mẹ, con nghĩ rồi, đợi con lên đại học, con sẽ… dọn ra ngoài ở. Sau này con… sẽ không bao giờ làm mẹ buồn lòng nữa.”
Mẹ không nói gì. Tôi cuối cùng không nhịn được nữa, úp mặt vào gối, khóc hu hu.
Quan hệ của tôi và mẹ cũng không vì cuộc nói chuyện đêm đó mà dịu đi chút nào. Sự trao đổi giữa hai mẹ con cũng chỉ giới hạn ở những điều cần thiết. Nhưng tôi có cảm giác không khí không còn khó xử như trước nữa, ít nhất không đến mức vì sợ mà không dám nói lời nào.
Buổi trưa ăn cơm xong, mẹ không nói không rằng đứng sau lưng tôi, thay tôi nhẹ nhàng xoa bóp cổ. Tôi rất cảm động, để thể hiện quyết tâm hối cải, ngoài việc ăn ngủ đi vệ sinh ra, toàn bộ thời gian còn lại tôi đều dùng để chăm chỉ học tập.
Hai ngày nay bên ngoài đang có bão, các đoàn tuần hành thị uy cũng đã giải tán. Mẹ tra một chút, ngày mai bão tan, ngày kia là có thể bay về nước rồi. Nói thật lòng, tôi có chút không nỡ, mặc dù không khí khó xử như vậy, mặc dù ở trong phòng không làm gì cả, cứ thế mắt trừng mắt nhìn nhau, chỉ cần có thể ở cùng mẹ, tôi cũng đã vô cùng vui vẻ rồi.
Ngày hôm sau, trời cuối cùng cũng quang đãng. Ở lì trong phòng mấy ngày, mẹ muốn ra ngoài đi dạo một chút. Vừa ra đến cửa, mẹ ngồi ở mép giường xịt thuốc. Chân mẹ trơn láng trắng nõn, dáng bàn chân nhỏ nhắn đáng yêu. Trước kia tôi vô cùng yêu thích đôi chân đẹp của mẹ, mỗi lần nhìn thấy luôn có một cảm giác thôi thúc khó hiểu. Mà lúc này, nhìn đôi chân trần trắng nõn gợi cảm của mẹ, tôi lại không có một chút phản ứng nào, thậm chí sau đó mẹ ra ngoài, thay một đôi quần tất siêu mỏng màu da, tôi cũng không có một chút xao động nào.
Tôi dìu mẹ ra khỏi khách sạn, từ từ đi dạo dọc theo con đường nhỏ ven biển. Mặc dù suốt quãng đường mẹ không nói chuyện với tôi, nhưng ít nhất không còn bài xích việc tôi tiếp xúc da thịt với mẹ nữa.
Tâm trạng mẹ trông không tệ, sau khi đi dạo một vòng quanh bờ biển, mẹ tìm một nhà hàng buffet rồi ngồi xuống. Khung cảnh trong nhà hàng yên tĩnh, ánh nắng chan hòa, bên tai thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng sóng biển. Mẹ ngồi đối diện tôi, thong thả ung dung từ từ ăn cá nướng. Tôi như một người phục vụ, ân cần lấy những món ăn mẹ thích.
Mấy hôm trước, quan hệ giữa hai mẹ con tôi thật sự lạnh nhạt, có những lời nói cứ nghẹn lại trong lòng không thể nào nói ra được. Hôm nay tôi thấy tâm trạng mẹ không tệ, định bụng nhân cơ hội giải thích một chút.
“Mẹ… có một vài chuyện con muốn nói rõ với mẹ một chút.”
Mẹ ngước mắt nhìn, không lên tiếng. Tôi căng thẳng nuốt nước bọt một cái, trầm ngâm một lúc lâu rồi mở miệng: “Thật ra tối hôm đó…” Lời vừa mới mở đầu, mẹ bỗng nhiên nhíu mày, “Ối” một tiếng.
Tôi cũng không để ý lắm, tiếp tục cúi đầu nói: “Là Như Ý dìu mẹ vào phòng nó.”
“Ối chao… A…” Mẹ tay che bụng, người gục xuống bàn.
“Dù mẹ có tin hay không, con thật sự không biết, con tưởng người trong phòng ngủ là Như Ý.”
“Con im miệng cho mẹ!” Mẹ nhỏ giọng quát lớn.
Tôi kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ cau mày, ngũ quan trên mặt gần như nhíu cả lại. Trong nháy mắt, gương mặt vốn trắng nõn xinh đẹp đã đỏ bừng lên.
Tôi giật nảy mình, vội vàng đứng dậy hỏi: “Mẹ… mẹ sao vậy?”
“Đau bụng.” Mẹ nói chuyện cũng bắt đầu run lên.
“Vậy… vậy… có phải bị cảm lạnh không ạ? Hay là ăn phải thứ gì không tốt?” Tôi thấy trán mẹ vã mồ hôi, gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng.
Mẹ nghiến chặt răng, cổ họng bật ra tiếng rên rỉ đau đớn, đau đến mức nói không nên lời. Thấy tình cảnh đó, tôi đấm mạnh vào đầu mình vài cái, cố gắng giữ bình tĩnh, nói với mẹ: “Gọi xe cứu thương, gọi xe cứu thương. Mẹ ráng chịu một chút, mẹ ráng chịu thêm một chút nữa.” Tôi một bên vỗ về mẹ, một bên lấy điện thoại ra gọi.
May mắn bệnh viện ở gần đó, không bao lâu xe cứu thương đã đến. Tôi theo xe đến bệnh viện. Suốt quãng đường mẹ nắm chặt lấy tay tôi, gương mặt xinh đẹp vốn ửng hồng lại biến thành trắng bệch. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ đau đớn như vậy, ghé sát vào người mẹ, không ngừng an ủi.
Khó khăn lắm mới đến được bệnh viện, được biết mẹ bị viêm ruột thừa cấp tính, cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Mặc dù không phải là bệnh gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhìn thấy mẹ bị đẩy vào phòng phẫu thuật, lòng tôi vẫn căng thẳng không thôi.
Tôi do dự có nên báo cho ba biết chuyện mẹ đột nhiên bị bệnh không. Nghĩ tới nghĩ lui, họ đang ở xa tít trong nước, cho dù có muốn đến ngay cũng không thể nào bay qua được, việc gì phải làm họ lo lắng thêm.
Khoảng một tiếng sau, ca phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc. Khi được bác sĩ thông báo mọi việc đều thuận lợi, tôi cuối cùng cũng thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Đẩy cửa bước vào phòng bệnh, chỉ thấy mẹ mặc bộ quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền. Vì vừa mới phẫu thuật xong nên không thể nằm thẳng, đành phải nửa người trên nghiêng dựa vào thành giường.
Tôi rón rén đi tới. Mẹ như nghe thấy động tĩnh, lại đưa tay phải lên. Tôi nhanh chóng đưa hai tay ra, nắm chặt lấy. Tôi đang nghĩ nên an ủi mẹ thế nào thì mẹ ngược lại yếu ớt hỏi một câu: “Con trai hay con gái?”
“Hả?” Tôi sững người.
Mẹ từ từ mở mắt nhìn lên, không khỏi vỗ trán một cái, cười khổ nói: “Làm mẹ sợ muốn chết, mẹ còn tưởng lại có thêm một đứa nữa chứ.”
“Có một mình con là đủ để mẹ lo rồi, sinh thêm một đứa nữa không phải mệt chết mẹ sao. Con mà nói, Huyền My cũng là thừa rồi.” Tôi định nói vài câu bông đùa để làm không khí vui vẻ hơn.
Mẹ lườm tôi một cái, định rút tay ra khỏi lòng bàn tay tôi, tiếc là người yếu sức, đành phải từ bỏ, quay mặt sang một bên.
Tay mẹ lành lạnh, mềm mại yếu ớt, bị tôi giữ trong lòng bàn tay, không nỡ buông ra.
“Mẹ, lúc sinh con có phải đau lắm không ạ?”
Im lặng một lát, mẹ nói: “Đau gần chết.”
Tôi cười hỏi: “Con nghe ba nói, mẹ ở trong phòng sinh cứ mắng ba là đồ khốn nạn, còn lôi cả mười tám đời tổ tông nhà họ Lăng ra mắng một lượt, làm các bác sĩ y tá cười muốn chết.”
“Ừm, lúc đó mẹ chỉ nghĩ, sinh xong đứa bé này lập tức sẽ ly hôn với ba con.” Lời nói của mẹ có chút trêu chọc, không còn lạnh như băng nữa.
“Vậy sau này sao mẹ lại sinh thêm Huyền My nữa?”
“Quỷ mới biết được.”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên giường, nói: “Có một vài chuyện, con vẫn luôn không nói với mẹ.”
Mẹ quay đầu nhìn tôi. Tôi cười cười: “Thật ra, trước đây con rất ghét Huyền My, mãi cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, con vẫn rất ghét nó.”
“Tại sao?”
“Ghen tị chứ sao.” Tôi cúi đầu, vô thức nghịch ngợm những ngón tay thon dài của mẹ: “Con vẫn luôn cảm thấy mẹ rất cưng chiều nó, không quan tâm đến con.”
“Mẹ cưng nó? Mẹ không cưng con à? Mẹ cưng con đến tận trời rồi.” Mẹ dùng sức rút tay ra, quay mặt sang một bên, khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Cưng con đến mức không coi trời đất ra gì.”
Tôi phát hiện mình thật sự ngày càng không biết nói chuyện. Kể cả vừa rồi lúc ăn cơm, thực ra không nên nhắc lại chuyện đêm đó, cho dù là giải thích thì cũng có thể làm mẹ nhớ lại quãng thời gian không vui đó. Cách tốt nhất thực ra là cố gắng làm mẹ vui, xoa dịu không khí căng thẳng. Mẹ là người coi trọng thể diện, nội tâm vô cùng mạnh mẽ, thời gian qua đi, mẹ có thể tự mình chữa lành. Nếu cứ nhắc đi nhắc lại, giống như liên tục khơi lại vết sẹo, hoàn toàn phản tác dụng. Những điều này lẽ ra tôi phải sớm nghĩ đến.
Chạng vạng, tôi về khách sạn trả phòng, xách hành lý quay lại phòng bệnh. Mẹ không nói chuyện với tôi, tôi liền im lặng ngồi một bên, đọc sách học bài. Mẹ không thoải mái, tôi liền thay mẹ điều chỉnh lại tư thế, tiện thể sửa lại chăn ga.
Mặc dù là phòng bệnh đơn nhưng lại không có giường cho người nhà ở lại chăm sóc. Buổi tối tôi chỉ có thể ngồi ghế, nửa người trên gục xuống tủ đầu giường. Dù có đổi tư thế cũng chỉ có thể dựa vào lưng ghế, khỏi phải nói là khó chịu đến mức nào.
Vì tôi cứ liên tục đổi tư thế, chiếc ghế phát ra tiếng động, mẹ mất kiên nhẫn thở dài, cằn nhằn: “Con có thể yên lặng một chút được không.”
“Con yên lặng, con yên lặng ạ.” Tôi điều chỉnh lại tư thế, dựa vào ghế, hai chân vắt lên bệ cửa sổ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi buồn ngủ, người không tự chủ được ngả ra sau, kết quả là ngã lăn quay, “Loảng xoảng” một trận ầm ĩ.
“Con có bệnh à, mẹ khó khăn lắm mới ngủ được.” Mẹ tức giận hét lên một tiếng, rồi “Ối” một tiếng, cau mày nói: “Đau chết mất.”
“Không phải cố ý đâu ạ.” Tôi lúng túng bò dậy từ dưới sàn, cười làm lành: “Xin lỗi mẹ, xin lỗi mẹ. Mẹ ngủ… mẹ ngủ tiếp đi ạ.”
“Mẹ ngủ cái gì nữa.” Mẹ thở dài, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Thật sự không được thì con về khách sạn đi.”
“Vậy sao được ạ, mẹ vừa mới phẫu thuật xong, ở bệnh viện chịu khổ, làm con sao có thể về cái khách sạn năm sao đó, ở phòng nhìn ra biển hưởng thụ được. Lòng con bất an, khó chịu lắm.”
Mẹ vẻ mặt thờ ơ, máy móc nói: “Con ở đây mẹ càng khó chịu hơn.”
Tôi sửa lại ghế ngay ngắn, lại ngồi xuống, do dự một chút rồi nói: “Hay là… hay là con kể chuyện cười cho mẹ nghe nhé?”
Mẹ liếc xéo tôi một cái rồi quay mặt sang một bên vẻ khinh thường.
Tôi hắng giọng một cái, nghiêm túc kể: “Có một cô y tá mới vào nghề, kỹ thuật tiêm không tốt, thường xuyên làm bệnh nhân đau đến la hét. Trưởng y tá liền bày cho cô ấy một mẹo, bảo cô ấy tìm những bệnh nhân đang ngủ say để luyện tay, nếu đâm vào mà bệnh nhân không tỉnh thì chứng tỏ tay nghề của cô ấy đã khá rồi. Cô y tá đó tìm một bệnh nhân đang ngủ say, đâm một mũi, trật, nhưng bệnh nhân không tỉnh. Cô ấy lại tiếp tục đâm, lại trật, cô ấy vẫn cứ đâm, liên tiếp đâm hơn ba mươi mũi, bệnh nhân đó đột nhiên ngồi bật dậy, gầm lên một tiếng: ‘Cô muốn giết tôi à!’ Cô y tá sợ đến mức chạy mất dép. Ngày hôm sau, viện trưởng gọi cô y tá lên, nắm lấy tay cô ấy, kích động nói: ‘Cô thật lợi hại, người thực vật mười năm mà cũng bị cô đâm cho tỉnh lại!”
Sau khi nói xong tôi cười khúc khích không ngừng, nhưng thấy mẹ mặt lạnh như tiền, không một chút ý cười, liền tự ho khan hai tiếng để che giấu sự lúng túng. “Đoạn này có hơi cũ rồi, không buồn cười lắm. Hay là thế này, con kể cho mẹ nghe một chuyện khác nhé. Hỏi, trong lúc phẫu thuật, bệnh nhân sợ nhất nghe thấy điều gì?” Tôi vui vẻ hỏi: “Mẹ, mẹ có biết không?”
Mẹ lườm tôi một cái, không trả lời.
“Mẹ, mẹ phối hợp một chút đi, mẹ có biết không?”
“Không biết.” Mẹ mất kiên nhẫn lườm tôi một cái.
“Bệnh nhân sợ nhất nghe thấy chính là… Ai? Kéo mổ đi đâu rồi? Ha ha ha ha ha ha… Ặc…” Sau một trận cười lớn, thấy mẹ mặt mày tái mét nhìn tôi, nụ cười trên mặt tôi dần dần cứng lại, rồi lắp bắp nói: “Con đây không phải là muốn làm mẹ cười sao.”
“Làm mẹ cười, rồi để vết mổ rách ra phải không?”
Lúc này tôi mới nhớ ra, quả thật không thích hợp lắm, lúng túng gãi gãi đầu: “Vậy… quả thật hơi nguy hiểm. Nhưng may mà chuyện cười của con không hay lắm. Mẹ xem mẹ cũng đâu có cười.”
Mẹ không thèm để ý đến tôi nữa, cầm điện thoại lên xem tin nhắn. Một lát sau, mẹ mở miệng hỏi: “Con có nói với ba con không?”
“Nói gì ạ?”
“Nói mẹ bị viêm ruột thừa phải phẫu thuật.”
“Không có ạ.”
“Ngày mai mẹ sẽ liên lạc với ba con, bảo ông ấy qua đây với mẹ.”
Lòng tôi rất không thoải mái, vẻ mặt có chút ủ rũ, ngượng ngùng nói: “Mẹ… một chút cũng không muốn nhìn thấy con à.”
Mẹ uể oải nói: “Con cuối cấp ba khai giảng sớm, mẹ ở đây còn phải ở lại một thời gian nữa. Để ba con ở lại, con mau về nước đi, đừng làm chậm trễ việc khai giảng.”
Nghe mẹ nói vậy, tâm trạng tôi lại tốt hơn một chút. Mẹ quả nhiên vẫn còn quan tâm đến tôi. Tôi không nhịn được cười một chút, bị mẹ nhìn thấy, mẹ lạnh lùng hỏi: “Con cười cái gì?”
“Không cười ạ. Con đang nghĩ, con phải cố gắng thật nhiều, phấn đấu thi đỗ đại học.”
Mẹ “Ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
Tôi bỗng nảy ra một ý, cảm thấy đây là một chủ đề có thể làm quen được, liền ghé sát lại, khẽ hỏi: “Mẹ, mẹ thấy con nên thi vào trường đại học nào ạ?”
Mẹ nhìn tôi, hỏi lại: “Con có dự định gì không?”
“Đại học Kinh tế Tài chính tỉnh mình cũng tốt lắm ạ, trường Nông nghiệp cũng tạm được. Thật sự không được thì học Sư phạm ở thành phố mình cũng được.”
Mẹ xoay người lại, nhìn tôi chằm chằm: “Con chỉ có chút chí tiến thủ đó thôi à, có thể có chút hoài bão hơn được không.”
“Chỉ có hoài bão thì có ích gì ạ, con muốn học Bách Khoa, con còn muốn thi vào Harvard nữa cơ.” Thấy mẹ trừng mắt nhìn mình, sắc mặt không tốt, tôi vội vàng sửa miệng: “Đương nhiên, có hoài bão cũng phải cần có thực lực.”
“Đã nghĩ kỹ thi ngành gì chưa?”
“Trước kia con không phải đã bàn với mẹ rồi sao, con muốn học khảo cổ, mẹ với ba lại nói chuyên ngành đó không có tác dụng gì, giờ con cũng không biết nên học ngành gì nữa.”
Mẹ thở dài: “Con muốn học cái gì thì cứ học cái đó đi.”
“Thật ạ?”
“Tùy con thôi.”
“Ái! Cảm ơn mẹ!” Tôi nắm lấy bàn tay ngọc ngà thon thả của mẹ, hôn mạnh một cái.
Mẹ sững người, rồi lập tức giằng mạnh tay ra, quát lớn: “Buông ra!”
Lúc này tôi mới nhận ra mình có chút quá trớn, vội vàng buông tay mẹ ra, lùi lại một chút, khúm núm nói: “Xin lỗi mẹ, con… con nhất thời kích động.” Trước kia thường xuyên đùa giỡn với mẹ như vậy, những hành động hôn hít thân mật cũng đã từng có, chưa bao giờ có cảm giác khó xử gượng gạo như thế này. Nhưng bây giờ thì…
Phòng bệnh lại một lần nữa rơi vào im lặng. Nhìn đồng hồ đã hai giờ sáng rồi, mà tôi vẫn không một chút buồn ngủ.
Một lúc lâu sau, mẹ bỗng nhiên nói: “Mẹ kể cho con nghe một chuyện cười nhé.”
“Hả?” Tôi nhất thời không phản ứng kịp.
“Hồi con còn nhỏ, mẹ với ba con thường xuyên cãi nhau. Cứ cãi nhau là mẹ lại ném đồ đạc, ba con thì nói mẹ phá của. Lúc đó nhà mình còn chưa giàu có, không chịu nổi việc ném đồ, ba con liền bàn với mẹ, sau này có cãi nhau nữa thì đừng ném đồ lung tung, tìm thứ gì đó chắc chắn một chút, đánh một trận cho hả giận rồi thôi. Mẹ nghĩ, cũng phải, liền đồng ý. Tìm tới tìm lui, thật sự tìm được một thứ rất chắc chắn, mỗi lần hai vợ chồng cãi nhau là mẹ lại lôi nó ra trút giận. Từ đó về sau nhà mình không bao giờ ném vỡ đồ đạc nữa.”
Đây mà là chuyện cười sao? Tôi gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Thứ gì mà chịu đòn giỏi thế ạ?”
“Là con đấy.” Nói xong, mẹ bật cười thành tiếng.
Lúc này tôi mới hiểu ra, cười hì hì nói: “Vậy cũng được ạ, con có thể đóng góp cho sự hòa thuận của gia đình mình, bị đánh cũng đáng.”
Mẹ tay che miệng, cười không ngớt. Cười cười, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống. Mẹ dùng ngón tay lén lau đi, hít mũi một cái rồi quay mặt sang một bên.
Lòng tôi nói không nên lời khó chịu. Tôi vì một phút vui thích nhất thời mà đã đẩy mẹ vào vực sâu không đáy, vết thương này e là cả đời cũng không thể nào bù đắp được. Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ đến bài hát trước kia mẹ thường hát cho tôi nghe, không nhịn được khẽ hát lên.
“Em biết, những vì sao đêm sẽ hát ca, trong đêm nhớ nhà, nó cứ thế cùng em hát vang. Em biết, ngọn gió chiều sẽ hát ca, tiếng ve tuổi thơ, nó lúc nào cũng hòa ca cùng gió. Khi nắm trong tay sự phồn hoa, lòng lại trở nên hoang vu, mới nhận ra thế gian vạn vật đều đổi thay. Khi thanh xuân chỉ còn lại trong nhật ký, mái tóc đen sắp hóa bạc phơ, không đổi thay chỉ có bài hát đó, cứ vang vọng mãi trong tim. Sao trời trên cao không nói lời nào, búp bê dưới đất nhớ mẹ, mắt trời trên cao lấp lánh, tim mẹ ơi hoa lỗ băng. Vườn trà quê hương nở đầy hoa, trái tim mẹ ở nơi cuối trời, mỗi đêm nhớ lại lời mẹ dặn, lệ nhòa long lanh hoa lỗ băng…”
Mẹ cúi đầu, tay phải che mắt, khẽ nức nở. Tôi càng hát càng thấy xót xa, nước mắt trực trào trong khóe mắt.
Đang hát đến đoạn cao trào của bài hát thì y tá đẩy cửa bước vào, hạ giọng, dùng tiếng Anh cảnh cáo tôi. Tôi vội vàng đứng dậy giải thích, nhưng vì vốn tiếng Anh của tôi không tốt lắm, lại thêm giọng Anh của đối phương khá lạ, cho nên hai người khoa tay múa chân một hồi, gần như thành gà với vịt nói chuyện, không ai hiểu ý đối phương.
Bộ dạng lúng túng khó xử này của tôi lại làm mẹ bật cười. Mẹ dịu giọng giải thích với cô y tá một hồi. Đợi y tá đi rồi, tôi không khỏi giơ ngón tay cái lên, khen: “Tiếng Anh của mẹ siêu thật đấy, còn siêu hơn cả người Anh nữa.”
Mẹ cười khẩy: “Là tiếng Anh của con quá tệ thì có. Chỉ có trình độ như con mà còn đòi thi ĐH Bách Khoa, đi chạy xe ôm còn phù hợp hơn.”
“Ai!” Tôi linh cơ chợt động, tiến lại gần, ân cần cười nói: “Hay là thế này, mẹ giúp con ôn tập tiếng Anh nhé.”
Mẹ liếc tôi một cái, lạnh giọng nói: “Mẹ bây giờ không muốn nói chuyện với con, con tránh xa mẹ ra một chút.”
“Dạ.” Tôi có chút ủ rũ ngồi lại xuống. Lòng không ngừng oán trách cô y tá kia, không khí cảm động vừa rồi đều bị cô ấy phá hỏng hết.
Mẹ thở dài, xoay người lại, quay lưng về phía tôi, nhỏ giọng nói: “Được rồi, mau ngủ đi.”
Mặc dù miệng mẹ không đồng ý, nhưng ngày hôm sau lại bắt đầu giúp tôi ôn tập tiếng Anh. Vốn tiếng Anh của tôi tuy dở tệ nhưng thành tích thực ra cũng không đến nỗi nào. Nhờ mẹ giúp ôn tập chỉ là một cái cớ để tiếp cận mẹ mà thôi, cho nên tôi giả vờ không hiểu gì cả, để mẹ giảng giải cho tôi.
Nói thật, tôi rất thích được ở gần mẹ, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người mẹ, cảm giác đó làm người ta say mê. Nhưng tôi cũng không ngừng tự cảnh cáo bản thân, mẹ là mẹ mình, mình đã làm tổn thương mẹ một lần rồi, tuyệt đối không thể có lần thứ hai, cho dù chỉ là suy nghĩ cũng không được phép.
Buổi chiều làm một bộ đề kiểm tra, có lẽ là giả vờ hơi quá lố, thành tích tệ hại, làm mẹ tức đến mức suýt nữa thì ném vào mặt tôi. Cuối cùng lại khoát tay với tôi, tức giận nói: “Mẹ bây giờ không muốn nhìn thấy con, con mau biến khỏi mắt mẹ đi.”
Tôi vội vàng an ủi mẹ: “Mẹ, mẹ đừng giận. Đây là… chẳng qua chỉ là sai sót thôi mà, thành tích bình thường của con không tệ như vậy đâu.”
“Rồi rồi rồi, con đừng giải thích nữa, mẹ bị con làm cho vết mổ đau rồi đây này. Ái chà… Con mau ra ngoài đi.”
Tôi oan ức lại bất lực nhìn mẹ, hỏi: “Vậy khi nào con mới được về ạ?”
“Con ăn xong cơm tối rồi hãy về.”
“Vậy con bây giờ đi ăn cơm tối luôn đây.”
“Tám giờ.”
“Dạ.” Tôi tội nghiệp rời khỏi phòng bệnh, lang thang bên ngoài bệnh viện.
Mặc dù là bị mẹ đuổi đi, nhưng suy nghĩ kỹ lại, thái độ của mẹ có chút kỳ quái, giống như cố tình đuổi tôi ra ngoài vậy. Chẳng lẽ mẹ thấy tôi ở lì trong phòng bệnh cả ngày một đêm, muốn cho tôi ra ngoài thư giãn một chút? Mặc dù đây chỉ là một suy đoán của tôi, nhưng những chuyện xảy ra hai ngày nay đã làm quan hệ giữa tôi và mẹ dịu đi rõ rệt. Tắm mình dưới ánh mặt trời, lòng tôi vẫn thấy vui vẻ.
Đi dạo một vòng quanh quốc lộ, tùy tiện ăn chút gì. Trên đường về bệnh viện, nhìn thấy một cửa hàng hoa, tôi nghĩ nghĩ rồi đi vào mua một bó hoa cẩm chướng.
Khi tôi vào phòng bệnh, cố ý giấu bó hoa sau lưng. Mẹ đang truyền dịch, mắt lim dim, sắc mặt không tốt lắm. Thấy tôi về, mẹ không vui nói: “Ở ngoài chơi vui vẻ nhỉ.”
Tôi nhất thời không biết nên trả lời thế nào, ấp úng nói: “Cũng… cũng tạm được ạ.”
Mẹ khó khăn trở mình, lẩm bẩm: “Mẹ con ở đây chịu tội, con thì lại vui vẻ đi chơi.”
“Hả? Không phải mẹ bảo con ra ngoài sao ạ.”
“Mẹ bảo con ra ngoài, con sẽ không về à. Mẹ bảo con tám giờ về, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Tôi nhìn đồng hồ, trả lời: “Sáu giờ rưỡi ạ.”
Mẹ liếc tôi một cái, không lên tiếng.
Tôi cười hì hì đi tới, lấy bó hoa cẩm chướng giấu sau lưng ra. Vốn định làm mẹ bất ngờ vui vẻ, không ngờ mẹ chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đầu sang một bên. Tôi hơi thất vọng nhíu mày: “Mẹ xem… con tặng hoa cho mẹ, mẹ cũng không vui một chút à.”
Mẹ quay đầu lại nhếch miệng với tôi, cố nặn ra một nụ cười khó coi, rồi vẻ mặt lạnh lùng nói một câu: “Mẹ ghét nhất là hoa cẩm chướng.”
“Thôi được rồi, lần sau con tặng mẹ hoa hồng nhé.” Lời vừa nói ra khỏi miệng, nghĩ đến ý nghĩa của hoa hồng, cảm thấy có chút không ổn, vội vàng nói thêm một câu: “Hợp với vẻ đẹp và khí chất cao quý của mẹ, thế này thì được chưa ạ.”
Mẹ hừ một tiếng: “Đến cả mẹ mình thích hoa gì cũng không biết.”
Tôi nghĩ, đúng thật. “Vậy mẹ… rốt cuộc thích hoa gì ạ?”
“Hoa loa kèn.” Mẹ mất kiên nhẫn thuận miệng nói qua loa một câu.
“Thôi được rồi, có thể nói đùa được rồi, xem ra hồi phục cũng không tệ.” Tôi cắm hoa cẩm chướng vào bình hoa trên tủ, tiến đến trước mặt mẹ, cười hì hì: “Lần sau con tặng mẹ hoa bông nhé.”
Mẹ nghiêng người lườm tôi: “Con tránh xa mẹ ra một chút, mẹ bây giờ không muốn nói chuyện với con.”
“Thôi được rồi, học bài, con đi học bài đây.” Tôi vui vẻ trốn sang một bên đọc sách.