Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Chinh phục mẹ xinh (Update Phần 20)

Chinh phục mẹ xinh (Update Phần 20)

Phần 17: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (2 – 5) – Cám dỗ của Mỹ Na

Mấy ngày chung sống, quan hệ giữa tôi và mẹ đã có sự cải thiện rõ rệt. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau khi nhận được điện thoại của mẹ, ba rất nhanh đã bay từ trong nước sang. Có ba bầu bạn và chăm sóc, tôi dĩ nhiên là phải về nước. Mặc dù tôi đã tìm đủ mọi lý do, nhùng nhằng muốn ở lại, nhưng mẹ vẫn không hề lay chuyển, kiên quyết muốn tôi trở về. Ngoài việc cuối cấp ba sắp khai giảng, Huyền My ở nhà một mình cũng không thực sự yên tâm.
Để không chọc giận mẹ, tôi cũng chỉ có thể làm theo, tối hôm đó liền bay về nước. Lúc sắp đi, mẹ cố ý dặn dò tôi nhất định phải chăm sóc em gái cẩn thận, nhưng ánh mắt mẹ nhìn tôi lại mang một ý cảnh cáo rất rõ ràng. Tôi cứ cảm thấy, so với người ngoài, mẹ có lẽ còn sợ tôi làm ra chuyện gì không tốt với Huyền My hơn.

Nhưng mà, tôi thấy sự lo lắng của họ hoàn toàn là thừa thãi. Khi tôi về đến nhà, nhìn thấy trên bàn trà phòng khách bừa bộn đủ các loại đồ ăn vặt, TV đang mở, con bé kia mặc bộ đồ ngủ quần ngủ màu xanh lam nhạt rộng thùng thình, nằm sõng soài trên sofa, ngủ say sưa, tay còn nắm chặt điện thoại. Xem ra nó ở nhà một mình, sống thật thoải mái.

Tôi đi tới, vỗ nhẹ vào mặt nó, không có phản ứng. Khuôn mặt thiếu nữ trắng nõn, có chút bầu bĩnh đáng yêu. Tôi không nhịn được lại vỗ thêm hai cái, nó phẩy phẩy tay, lẩm bẩm một tiếng rồi xoay người, hai tay kẹp giữa hai chân, co người lại thành một cục. Tôi cười cười, đưa tay bế nó lên, đặt lại lên giường trong phòng ngủ, lúc sắp đi không nhịn được lại véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. Cũng không biết nó có phải cảm nhận được gì trong mơ không, lại đưa chân ra, đá lung tung về phía tôi hai cái.

Rời khỏi phòng Huyền My, tôi đứng trước cửa suy nghĩ một lát, rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại đi vào phòng ngủ của bố mẹ, đưa tay bật đèn, ngây người nhìn bức ảnh cưới treo trên tường. Nghĩ đến chuyện trời xui đất khiến xảy ra quan hệ với mẹ, rồi quan hệ rạn nứt, lại bất ngờ cùng mẹ bị kẹt trên đảo, quan hệ được xoa dịu. Những chuyện xảy ra trong một tháng này, quả thực giống như một giấc mơ, làm người ta choáng váng.





Bề ngoài thì tôi và mẹ đã có thể giao tiếp bình thường, nhưng lòng tôi hiểu rõ, muốn hoàn toàn xóa bỏ ngăn cách, còn cần một khoảng thời gian rất dài. Một năm? Hai năm? Ba năm? Mười năm? Thậm chí cả đời. Tôi không biết.

Nhưng cũng giống như vậy, mẹ đã nghiêm khắc cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng có ý đồ gì với Huyền My, bây giờ lại để tôi một mình trở về chăm sóc Huyền My. Ngoài việc bất đắc dĩ ra, điều đó chứng tỏ mẹ vẫn còn một chút tin tưởng ở tôi, ít nhất chưa hoàn toàn coi tôi như cầm thú. Nghĩ đến đây, lòng tôi một trận vui mừng. Để không phụ lòng tin của mẹ, việc tôi có thể làm bây giờ chỉ có liều mạng học tập, cố gắng hết sức đạt thành tích xuất sắc để mẹ vui lòng.

Về đến phòng, tôi gọi điện cho Mỹ Na, vẫn là tắt máy. Lòng tôi tràn đầy áy náy và bất an, tìm kiếm trên các diễn đàn địa phương, muốn xem có tin tức gì về việc thiếu nữ gặp chuyện không may hay tự sát không. Cũng may gần đây bình an vô sự, vạn nhà yên vui, lòng tôi lúc này mới thoáng nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau, tôi sớm đã đến nhà Mỹ Na tìm nó, gõ cửa không có ai trả lời, điện thoại vẫn tắt máy. Đợi ở dưới lầu nửa ngày không thấy bóng dáng, hỏi hàng xóm xung quanh cũng không ai biết. Không còn cách nào khác, tôi đành để lại một tờ giấy ở khe cửa nhà nó rồi tạm thời trở về.

Khi tôi đi qua cầu Long Hà, hình ảnh ngày hôm đó lại hiện về trong đầu. Mỹ Na lẻ loi ngồi ở mép cầu, tay gấp hạc giấy, miệng khẽ ngâm nga bài hát. Khi nó quay đầu lại, trên khuôn mặt đầy vết bầm tím lại nở một nụ cười ngọt ngào, khẽ gọi tôi một tiếng “anh”. Lòng tôi trăm mối ngổn ngang, đồng cảm, thương xót, đau lòng, áy náy, nhất thời cảm xúc hỗn độn. Tôi không biết mình rốt cuộc coi nó là gì, là em gái sao? Không hoàn toàn đúng.

Mấy ngày tiếp theo, tôi vẫn cố gắng tìm Mỹ Na, nhưng vẫn không có tin tức gì, người này như thể đã bốc hơi khỏi thế gian vậy. Trường học khai giảng, tôi đành phải tạm thời ngừng tìm kiếm, tập trung lại vào việc học.

Nhưng sự đời trớ trêu, lúc mình cố công tìm kiếm thì không thấy. Lúc mình không tìm nữa thì nó lại tự mình xuất hiện.

Chạng vạng, trên đường tan học về nhà, đầu tôi đột nhiên bị cái gì đó đập trúng một cái. Cúi đầu nhìn, hóa ra là một vỏ lạc. Tôi ngơ ngác nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn đường lờ mờ, có thể thấy một nữ sinh mặc đồng phục cấp ba đang ngồi trên cây ngô đồng ven đường, tay bóc lạc, hai chân nhỏ đung đưa qua lại. Dáng vẻ xinh xắn đáng yêu đó, không cần đoán cũng biết là ai.

Lòng tôi vừa mừng vừa sợ, ngẩng đầu, vội vàng hỏi: “Anh tìm em mấy ngày nay, em rốt cuộc đã đi đâu vậy.”

Mỹ Na cúi đầu nhìn tôi, không nói gì, miệng nhai lạc, tiện tay ném vỏ lạc xuống dưới.

Tôi vội la lên: “Em trèo cao như vậy làm gì, không sợ ngã à?” Nó vẫn không lên tiếng. Tôi hét lớn: “Có nghe thấy không, mau xuống đi.”

Mỹ Na như hoàn toàn không nghe thấy, thản nhiên bóc lạc. Điều đáng ghét nhất là, nó một bên bỏ lạc vào miệng, một bên lại nhìn tôi. Tôi thật sự hết cách với nó, cắn răng một cái, men theo thân cây trèo lên.

Cây ngô đồng này rất to, từ dưới nhìn lên không có cảm giác gì, nhưng từ trên nhìn xuống thì thật sự có chút đáng sợ, ước chừng cũng phải cao đến hai mét. May mà trước đây tôi vốn nghịch ngợm, trèo cây đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng con bé này làm sao mà leo lên được nhỉ?

Tôi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Mỹ Na, hơi trách móc hỏi: “Em là con gái con đứa, trèo cao như vậy làm gì, em không sợ ngã à?”

Mỹ Na khẽ lắc cái đầu nhỏ, thảnh thơi ăn lạc. Tôi dùng tay huých nhẹ vào vai nó: “Này, có nghe không đấy, nói chuyện với em mà.”

Nó nghiêng đầu qua, đưa một hạt lạc đã bóc vỏ đến trước mặt tôi. Tôi do dự một chút rồi cũng nhận lấy bỏ vào miệng. Vị mặn.

“Xin lỗi nhé, tối ba mươi hôm đó, anh thật sự có việc, không thể đến hẹn được.”

Mỹ Na liếc mắt nhìn tôi, mặt không chút biểu cảm, không nhìn ra nó đang nghĩ gì. Nhưng chính ánh mắt ngây thơ đó lại làm lòng tôi càng thêm áy náy.

“Được rồi, anh… anh thừa nhận, anh đúng là đã quên.” Tôi cắn răng thừa nhận lỗi lầm, nhưng lập tức giải thích: “Sau khi em nhắn tin cho anh, anh định đi tìm em, nhưng mà… thật sự có việc, không đi được.”

“Không sao đâu.” Ngoài dự đoán của tôi, Mỹ Na lại không hề tức giận, ngược lại còn cười ngọt ngào.

Tôi ngây cả người: “Em… không tức giận à?”

“Hi! Chuyện này thường xuyên xảy ra mà, em cũng không phải lần đầu bị người khác cho leo cây đâu.” Mỹ Na vừa nói, một bên lại đưa cho tôi một hạt lạc. Tôi đưa tay định nhận lấy, nó lại rụt tay lại một chút, rồi trực tiếp đặt lên môi tôi. Tôi nhìn nó, do dự một chút rồi há miệng nuốt vào, suýt nữa thì cắn phải ngón tay trong veo hồng hào của nó, may mà nó kịp thời rút về.

Thái độ của nó thật kỳ quái, không lẽ lại định giở trò gì nữa đây?

“Mấy ngày nay em đi đâu thế? Tìm em mấy ngày rồi, gọi điện thoại cho em cũng không được.”

“Anh tìm em làm gì?” Mỹ Na nhìn tôi, chớp mắt một cái, như thể thật sự không hiểu, nếu không phải đã biết tính cách của nó, thật sự sẽ bị bộ dạng này của nó lừa gạt.

“Tìm em… Anh là… lo lắng cho em mà.” Tôi có chút lắp bắp, không dám nói thẳng.

“Anh sợ em nghĩ quẩn à? Sợ em nhảy sông tự tử sao?” Mỹ Na cười ha hả hỏi lại.

“Ừm… có chút.”

“Bị anh cho leo cây mà em phải nhảy sông à. Em có yếu đuối đến thế sao?” Mỹ Na cười cười rồi giải thích: “Mấy hôm trước em đi du lịch ngoại tỉnh với bạn học, không có ở nhà, điện thoại lại bị hỏng nên không nhận được điện thoại.”

Cũng không biết nó nói thật hay giả, nhưng nghĩ lại cũng đúng, quả thật có chút lo lắng thái quá. Nó lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, làm sao có thể vì một lần tôi thất hẹn mà nghĩ quẩn được chứ.

“Em với bạn học đi đâu chơi thế?” Tôi bắt chuyện.

“Đảo Maldives.”

Tôi loạng choạng một cái, suýt nữa thì ngã từ trên cây xuống.

“Lừa anh đấy, em lấy đâu ra tiền mà đi nước ngoài. Tụi em chỉ đi tỉnh lỵ chơi vài ngày thôi.” Chỉ thấy nó cười mà như không cười, vẻ mặt trêu tức nhìn tôi. Chẳng lẽ nó biết chuyện cả nhà chúng tôi đi du lịch nước ngoài sao? Nhưng nó lại không nói thẳng ra, thật làm người ta không đoán được.

Dù sao đi nữa, nó cũng là con gái của ba, cả nhà chúng tôi đi nghỉ mát nước ngoài lại để một mình nó ở trong nước, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ tức giận. Chuyện này tuy không phải lỗi của tôi, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy.

“Sau này đợi anh có tiền, anh sẽ đưa em đi nước ngoài chơi.”

“Miễn! Anh cho em leo cây một lần, bây giờ anh ở chỗ em đã mất hết uy tín rồi.”

“Dạ dạ đúng, là lỗi của anh. Anh xin lỗi, anh cố gắng bù đắp.” Tôi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hay là thế này đi, anh mời em xem một bộ phim nhé.”

“Em không đi.” Mỹ Na cúi đầu, một vẻ không mấy hứng thú.

“Vậy em muốn làm gì? Em nói đi.”

“Em muốn về nhà.”

Tôi không chút suy nghĩ, lập tức nói: “Đi, anh đưa em về nhà.”

Nó nhìn tôi, không có chút phản ứng nào. Tôi chần chừ một chút, nhíu mày hỏi: “Em… ý em là, về cái nhà kia của chúng ta à? Không không không, không phải! Là… về nhà của ba chúng ta à?”

Nó vẫn nhìn tôi, không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

“Không phải… Cái này… Anh cũng không phản đối đâu, em đừng hiểu lầm. Nhưng mà sổ đỏ căn nhà đó không đứng tên anh, hộ khẩu chủ hộ cũng không phải là anh, anh không làm chủ được đâu.”

“Đi, anh không cần phải nói nữa, em biết ý anh rồi.” Mỹ Na mỉm cười: “Anh sợ mẹ anh không đồng ý, đúng không?”

“Gần như là ý đó.” Tôi cười ngô nghê nói: “Em cũng đừng chê anh nhu nhược, nếu là trước kia, anh còn có thể nói với mẹ một chút, giúp em tranh thủ. Anh bây giờ lại chọc giận mẹ rồi, trước mặt mẹ anh đến thở mạnh cũng không dám một tiếng.”

“Không sao đâu, em không trách anh.”

“Đừng đừng đừng, em cứ trách anh đi. Dù em có oán trách anh vài câu cũng được.” Nó cứ nói năng nhẹ nhàng bâng quơ, thờ ơ như không, lòng tôi lại càng thêm áy náy.

Lòng tôi luôn cảm thấy có chút áy náy với nó, muốn giúp nó làm gì đó, nhưng tôi chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, cũng không phải là học sinh cấp ba ở Nhật Bản, làm gì có năng lực lớn đến vậy.

“Anh ơi!” Mỹ Na đột nhiên quay đầu lại, nhìn tôi: “Nếu Huyền My bị bệnh hoặc bị thương, anh đều sẽ chăm sóc nó chứ?”

Tôi không biết nó đột nhiên hỏi câu này để làm gì, chần chừ một chút rồi gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. Mặc dù có lúc nó rất phiền phức, nhưng dù sao anh vẫn là anh trai của nó mà.”

“Vậy còn em thì sao?”

“Em cũng vậy thôi, em cũng là em gái anh mà.”

“Vậy em đau chân, anh cũng có thể cõng em như cõng Huyền My không?”

“Đương nhiên rồi.”

“Nếu em bị thương, anh cũng sẽ chăm sóc em chứ.”

“Đương nhiên rồi.” Tôi nhíu mày: “Em rốt cuộc muốn nói gì?”

Mỹ Na không trả lời, cúi đầu nhìn xuống dưới rồi quay sang tôi mỉm cười, hai tay chống vào cành cây, thả người nhảy xuống. Tôi sợ đến mức tóc gáy dựng đứng, hét lớn một tiếng: “Em làm gì thế hả?”

Cành cây cách mặt đất hơn hai mét, Mỹ Na chân phải tiếp đất, nghĩ thôi cũng thấy đau vô cùng. Nó lại nằm bò trên đất, nghiến răng không kêu một tiếng. Tôi thật sự bị hành động của nó dọa cho phát sợ, ngây người một lúc rồi vội vàng trèo xuống từ trên cây.

Thấy nó mày nhíu chặt, nghiến chặt răng, chắc là đau lắm. Vừa xót xa vừa tức giận oán trách: “Em có bệnh à, em rốt cuộc muốn làm gì hả?”

Trán Mỹ Na đầy mồ hôi, mặt nhỏ trắng bệch, hướng về phía tôi dang hai tay ra, cố gắng nở một nụ cười: “Cõng em.”

Tôi thật không hiểu, nó rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng bây giờ cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đỡ nó ngồi dậy, rồi cõng lên lưng, vội vã chạy ra đường lớn, bắt một chiếc taxi, đưa nó đến bệnh viện gần đó.

Điện thoại thông minh của tôi bị tịch thu rồi, không có cách nào trả tiền, cũng may trong tay Mỹ Na có tiền. Theo lời bác sĩ dặn đi chụp X – quang, cũng may chỉ là trật mắt cá chân, xương ống chân phải bị rạn nhẹ, không cần nằm viện, nhưng cần phải bó bột cố định, tĩnh dưỡng một thời gian.

Nửa tiếng sau, tôi cõng Mỹ Na ra khỏi bệnh viện. Vốn định bắt một chiếc taxi, nhưng nó cố ý muốn tôi cõng nó về nhà. Cũng may nó người nhỏ nhắn, thân hình nhẹ nhàng, cõng cũng không là vất vả.

Mỹ Na tựa đầu vào vai tôi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hóa ra được anh trai cõng là cảm giác như thế này à.”

Tôi không nhịn được tự giễu cười nói: “Anh trai cũng không phải siêu nhân, cõng em cũng không bay lên trời được, có thể có cảm giác gì đặc biệt chứ.”

“Không biết, dù sao em chỉ muốn thử xem thôi.” Mỹ Na ghé sát vào lưng tôi, vừa nói, cổ tôi cũng cảm nhận được một luồng hơi thở ấm áp, ngứa ngáy, tê tê.

Đưa Mỹ Na về đến nhà, trời đã rất khuya rồi. May mà ba mẹ còn ở nước ngoài, nếu không chắc chắn sẽ lo lắng cho tôi lắm. Dàn xếp xong xuôi, tôi thấy không có chuyện gì nữa liền định về nhà. Mỹ Na lại níu lấy góc áo tôi, đôi mắt to ngấn nước chớp chớp, oan ức nhìn tôi.

“Còn… có chuyện gì nữa sao?”

“Em muốn đi tiểu.”

“Em… đi đi chứ.”

Mỹ Na chỉ vào chân phải của mình. Tôi lập tức hiểu ra, do dự một chút rồi ngồi xổm xuống, đợi nó nằm sấp lên lưng rồi cõng nó vào nhà vệ sinh, nhẹ nhàng đặt xuống bồn cầu. Tôi xoay người định đi thì lại bị nó kéo lại.

“Còn có việc gì nữa à?”

chinh-phuc-me-xinh-20-2

“Không có việc gì, em chỉ muốn anh ở lại đây thôi.” Mỹ Na vừa nói, một bên đưa tay kéo cả quần lẫn quần lót xuống đến đầu gối.

Khóe mắt tôi liếc tới, nhìn thấy một đoạn đùi trắng nõn mềm mại, còn có nửa bên mông tròn trịa mũm mĩm. Nếu là trước kia, tôi sẽ không chút kiêng dè mà ngắm nhìn thỏa thích, nhưng bây giờ biết được thân phận của nó, lòng tôi cứ cảm thấy có chút không tự nhiên, theo bản năng quay người đi.

Chỉ một lát sau, bên tai liền truyền đến tiếng nước chảy sột soạt. Mặc dù cố gắng không liên tưởng, nhưng hình ảnh nước tiểu từ khe âm đạo khép chặt của thiếu nữ bắn ra, đập vào thành bồn cầu vẫn cứ hiện lên trong đầu. Chỉ cảm thấy người từng đợt nóng lên, đũng quần dần dần phồng lên.

“Xong rồi.”

Nghe nó nói vậy, tôi quay đầu lại, đã thấy nó nửa ngồi, chiếc quần đồng phục tụt xuống đến đầu gối, tay trái vén áo lên, tay phải cầm khăn giấy đưa vào trong quần, nhẹ nhàng lau những giọt nước tiểu còn sót lại trên khe âm đạo ở vùng mu.

“Này, em không phải đã nói xong rồi sao?” Tôi vội vàng nhắm mắt lại.

“Em nói em đi tiểu xong rồi.” Im lặng một lát, nó bỗng nhiên giọng điệu mập mờ hỏi một câu: “Anh ơi, anh có muốn liếm một chút không?”

Tôi sững người, rồi lập tức hiểu ra, biết nó đang ám chỉ cái gì, dở khóc dở cười nói: “Có thể đừng đùa nữa được không, anh là anh trai em đấy.”

“Anh là anh trai em thì sao chứ? Anh trai thì không được liếm à? Anh lại không phải chưa từng liếm qua.” Nó cười một cách trêu tức.

“Dù anh trai có thể liếm đi nữa, em vừa mới đi tiểu xong, em bảo anh liếm, liếm một miệng đầy nước tiểu à.” Nói xong, chính tôi cũng suýt nữa không nhịn được bật cười.

Mỹ Na cười khúc khích: “Hay là, em liếm cho anh nhé?”

“Không cần không cần. Em mau mặc quần vào đi.”

Sau một hồi tiếng sột soạt mặc quần áo, Mỹ Na nói: “Xong rồi, anh có thể cõng em về rồi.”

Tôi hé mắt nhìn, thấy nó quả thật đã mặc xong quần, liền ngồi xổm xuống, cõng nó trở lại phòng ngủ, đặt nó lên giường.

“Xong chưa, lần này không còn việc gì nữa chứ?”

Mỹ Na giơ bàn tay trắng nõn như ngọc lên, ngốc nghếch cười nói: “Đi vệ sinh xong chưa rửa tay.”

“Ối dào, ở đâu ra lắm chuyện thế! Tạm chấp nhận đi.”

Mỹ Na bĩu môi: “Vậy không được, bẩn lắm.”

Thật hết cách với nó, tôi lại cõng nó vào nhà vệ sinh rửa tay. Lại một lần nữa trở lại phòng ngủ, tôi thở dài: “Lần này được chưa? Còn có chuyện gì nữa không?”

“Không có.”

“Em buổi tối ở nhà một mình, được không?”

“Được ạ.”

“Thật không?”

“Hừm.”

“Vậy anh đi nhé.”

“Đi đi.”

“Anh đi thật đấy.”

“Không tiễn.”

Tôi lấy cặp sách, xoay người vừa định đi. “Ừm…” Mỹ Na phát ra một tràng âm mũi nũng nịu.

Tôi quay đầu lại, uể oải hỏi: “Em rốt cuộc có muốn anh đi không hả? Em mà không muốn anh đi thì anh có thể ở lại.”

“Cũng không phải không muốn anh đi, chỉ là… em một mình có chút sợ hãi.”

“Trước kia em đều ở nhà một mình, sao không nói sợ hãi?”

“Trước kia em thân thủ mạnh mẽ, bây giờ chân em bị thương rồi.”

“Đáng đời.” Tôi cười nhạo: “Ai bảo em rảnh rỗi không có chuyện gì làm, lại nhảy từ trên cây xuống làm gì.”

“Là anh đẩy em xuống.”

“Hả?” Tôi nghe vậy kinh ngạc, mở to mắt: “Em đừng có ngậm máu phun người nhé, anh đẩy em xuống bao giờ?”

“Rõ ràng chính là anh đẩy em xuống.” Mỹ Na hai tay ôm ngực, mắt liếc xéo, một vẻ ăn chắc anh rồi.

“Em đúng là giỏi thật, anh cứ tưởng anh đã đủ vô rồi, em đây sắp thành mẹ của vô rồi.”

Mỹ Na hai ngón trỏ chống lên má, đầu khẽ nghiêng, cười ngọt ngào: “Đáng yêu không?”

“Đáng yêu đáng yêu! Em đáng yêu nhất rồi!” Tôi đúng là dở khóc dở cười.

“Là anh nói đấy nhé, em mà bị bệnh hay bị thương thì anh đều sẽ chăm sóc em.” Mỹ Na thu lại nụ cười, bĩu môi, một vẻ oan ức.

Con bé ma nữ đó, nó lại quay lại rồi!

“Anh nói như vậy, nhưng… em cũng không thể cố ý làm mình bị thương được chứ?”

“Sao hả?” Nó vỗ vỗ vào đùi phải của mình, hừ một tiếng: “Rõ ràng là anh đẩy em xuống, anh có muốn chăm sóc em không hả?”

“Rồi rồi rồi, em lợi hại nhất, anh nhận thua.” Tôi trốn ra phòng khách gọi điện cho Huyền My, nói với nó tối nay không về, dặn nó khóa chặt cửa nẻo, nhất định không được mở cửa cho người lạ.

Trở lại phòng, Mỹ Na nhìn tôi, hỏi: “Gọi điện cho Huyền My à?”

“Ừm.”

“Anh lo lắng em gái anh ở nhà một mình à?”

Tôi liếc nó một cái: “Được rồi, em đừng có kỳ quái nữa được không, em cũng là em gái anh, anh cũng lo lắng cho em.”

“Vậy thì không giống nhau!” Mỹ Na gật gù đắc ý, cười mà như không cười: “Em là ‘hoang dã’, nó là ‘nuôi trong nhà’.”

Tôi cười khổ một tiếng: “Em ở đâu ra lắm lời cợt nhả thế.” Nói xong, tôi cầm cặp sách đi ra ngoài. Nó vội vàng gọi tôi lại, hỏi tôi đi đâu, tôi nói: “Ra phòng khách ôn bài.”

Nó chỉ vào bàn học ở mép giường nói: “Anh ở đây ôn bài đi, việc gì phải ra phòng khách chứ.”

Tôi vừa nhìn thấy cái bàn học đó liền không nhịn được nhớ lại hình ảnh mình nằm ở dưới, bị đôi bàn chân nhỏ mang tất của nó chà đạp dương vật, làm sao còn có tâm trí học hành nữa.

“Mau ngồi xuống đọc sách đi, anh sắp thi tốt nghiệp rồi, không có nhiều thời gian cho anh ngẩn người đâu.”

Tôi thở dài, ngồi xuống mép giường, một bên lấy sách vở ra, một bên cảnh cáo nó: “Em yên lặng một chút nhé, đừng làm phiền anh học bài.”

Mỹ Na kéo dài giọng: “Rồi!” Tôi bắt đầu vùi đầu học bài. Vốn tưởng nó sẽ liên tục gây sự với tôi, không ngờ lại yên tĩnh đến lạ thường.

Chẳng được bao lâu, sau lưng truyền đến tiếng ngáy khe khẽ. Quay đầu nhìn lại, con bé đã ngủ thiếp đi rồi. Đọc sách đến tận khuya, thật sự buồn ngủ không chịu nổi. Tôi đắp cho nó một cái chăn mỏng rồi sang phòng bên cạnh ngủ.

Sáng sớm hôm sau, tôi ngáp dài đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Mỹ Na đang ngồi trên sofa phòng khách nghịch điện thoại, không khỏi sững người, hỏi: “Sao em lại tự mình xuống giường được thế?”

Mỹ Na quay đầu liếc nhìn tôi một cái: “Nghĩ cách một chút là được thôi mà.”

Tôi vào nhà vệ sinh tắm rửa qua loa, rồi quay lại hỏi: “Phòng này bình thường chỉ có một mình em ở thôi à?”

Mỹ Na cúi đầu nhìn điện thoại, thuận miệng trả lời: “Thỉnh thoảng về ở vài ngày. Dù sao để trống cũng là để trống.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói với nó: “Hay là, anh đưa em về nhà bác cả của em trước nhé, anh còn phải đi học, không có thời gian chăm sóc em đâu.”

“Anh cứ đi học đi, không cần phải để ý đến em đâu.”

“Vậy em ở nhà một mình, không có chuyện gì chứ?”

“Ban ngày thì không có chuyện gì.”

“Vậy tối thì sao?”

“Buổi tối anh tan học về là được rồi mà.”

“Vậy anh cũng không thể ở đây mãi được chứ?”

“Vậy hay là… anh đưa em về nhà anh nhé.”

Tôi thì không có vấn đề gì, chủ yếu là mẹ, chắc chắn không đời nào đồng ý.

“Được rồi, anh còn phải vội đến trường, tối về rồi nói sau nhé.” Tôi thu dọn cặp sách, vội vàng đi ra ngoài. Trước khi ra cửa, lo lắng hỏi một câu: “Cơm trưa em tự giải quyết được chứ?”

“Có thể gọi đồ ăn ngoài mà.”

“Thông minh.” Tôi vừa định mở cửa thì Mỹ Na bỗng nhiên gọi tôi một tiếng. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nó thần bí vẫy tay với tôi.

Tôi do dự một chút rồi đi tới, hỏi: “Chuyện gì?”

“Em muốn ‘cái đó’.”

“Cái đó à?”

Nó ra hiệu bảo tôi ngồi xuống, rồi ghé sát vào tai tôi nói: “Em muốn anh ‘chơi’ em.”

Tôi bị những lời này của nó làm cho nóng cả người, không tự chủ được nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Chính tại căn nhà này, dưới sự “phục vụ” tinh xảo của nó, tôi đã lấy đi “lần đầu” của nó. Nghĩ đến chuyện này, tôi lại có chút không kiềm chế được. Nó cố tình còn kéo góc áo tôi, khẽ lay động, dùng giọng trẻ con làm nũng: “Được không anh. Được không anh!”

Nói tôi không có chút ý nghĩ nào thì không thể nào. Nhưng tôi thật sự không thể gặp mặt nó được.

“Thời gian không đủ, anh phải đi học đây.” Tôi kiếm cớ che giấu sự lúng túng.

“Thời gian đủ mà, chỉ một lát thôi!”

“Anh không nhanh như vậy đâu!” Tôi lấy cặp sách, như chạy trốn vội vã bay đi.

Bài tập nặng nề tạm thời giúp tôi kìm nén được ngọn lửa dục vọng trong người. Nhưng nghĩ đến buổi tối còn phải đối mặt với con bé ma nữ tinh ranh kia, tôi lại một trận đau đầu. Không được, phải trước khi về nhà, biến mình thành “thánh nhân” đã, đối mặt với sự quyến rũ phải làm được “ngồi trong lòng mà vẫn không loạn”.

Định tìm Như Ý giúp đỡ, nhưng cô ấy còn bận hơn cả tôi, căn bản không có thời gian để ý đến tôi. Cuối cùng nhân lúc không có ai, tôi vào nhà vệ sinh “tự sướng” một phen, ngọn lửa dục vọng tích tụ được giải tỏa một chút. Nhưng điều làm tôi sợ hãi là, tôi rõ ràng tưởng tượng đến nữ minh tinh, nhưng lúc nào cũng không tự chủ được liên tưởng đến mẹ và Mỹ Na. Cuối cùng lúc “ra”, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh tối hôm đó “bắn” vào trong mẹ mà không có bao.

Buổi chiều tan học, lúc đi ngang qua hiệu thuốc, đột nhiên nghĩ đến Mỹ Na đi lại bất tiện, liền vào mua một đôi nạng, rồi lại mua cho nó ít đồ ăn vặt. Sau khi về, dùng chìa khóa Mỹ Na đưa cho mở cửa phòng, thấy nó đang nằm trên sofa nghịch điện thoại.

Tôi đặt đôi nạng xuống bên cạnh sofa. Mỹ Na liếc nhìn một cái, lẩm bẩm hỏi: “Mua nó làm gì?”

“Đây là anh cố ý mua cho em đấy, có nó rồi em có thể tự do đi lại.”

Mỹ Na hừ một tiếng, lười biếng nói: “Anh chỉ là không muốn cõng em thôi.”

“Anh cũng không thể ngày nào cũng cõng em được. Hơn nữa, em sắp phải đi học rồi, em cũng không thể không đi học được chứ.”

“Vậy em cũng không thể chống nạng đi học được.”

Tôi nghĩ nghĩ, cũng phải, chống nạng đi vệ sinh thì tạm được, chứ đi học thì không tiện lắm.

“Ừm… Anh sẽ chịu trách nhiệm đưa đón em đi học, được không.”

Mỹ Na nghe vậy hai mắt sáng lên, ngồi bật dậy, nhìn tôi: “Đây là anh nói đấy nhé, em không ép anh đâu đấy.”

“Dạ dạ, là anh tự nguyện. Ai bảo anh là anh trai em làm gì.”

Tôi ngồi cùng nó ăn vài thứ, rồi bắt đầu vùi đầu học bài. Con bé cũng yên tĩnh, nằm một bên nghịch điện thoại, không làm phiền tôi.

Đến mười giờ tối, đột nhiên có điện thoại đến, màn hình hiển thị là Huyền My. Tôi tưởng nó có chuyện gì phiền phức, vừa nhận máy đã nghe nó vội vàng nói: “Anh ơi, anh đang ở đâu đấy?”

“Hả? Anh đang ở nhà bạn học.”

“Ba mẹ về rồi, không thấy anh đâu, đang tức giận lắm, bảo em gọi điện gọi anh về. Anh ơi, anh mau về đi.”

Ba mẹ sao lại về nhanh như vậy? Tôi theo bản năng một trận hoảng sợ. Cúp điện thoại xong, tôi liếc nhìn Mỹ Na phía sau, nghĩ xem nên giải thích với nó thế nào.

Con bé như nghe được nội dung cuộc điện thoại, bình tĩnh nói: “Mau về đi.”

“Vậy em ở nhà một mình… được không?”

“Được ạ.” Mỹ Na cười nói: “Em có nạng rồi mà.”

Sau khi xác nhận đi xác nhận lại, biết nó không phải cố ý nói mát, tôi liền thu dọn cặp sách, vội vàng trở về nhà. Huyền My thấy tôi về, kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng dặn dò: “Ba mẹ về không thấy anh ở nhà, tưởng anh lại đi chơi, tức giận lắm. Em nói với họ là anh đang ở nhà bạn học, cùng nhau học bài đấy.”

Tôi xoa đầu nó, cười nói: “Cảm ơn em đã giúp anh đánh lạc hướng.”

Lúc này, ba nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng ngủ đi ra. Thấy tôi về, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Đi đâu về đấy?”

“Nhà bạn học ạ.”

“Mẹ con hơi tức giận, vào giải thích đi.”

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi rụt rè vào phòng ngủ. Thấy mẹ ngồi quay lưng về phía đầu giường, sắc mặt không tốt lắm.

“Mẹ, mẹ về rồi ạ?”

“Đi đâu về đấy?”

“Nhà bạn học ạ, cùng nhau… ôn bài.”

Mẹ mày liễu dựng đứng, vẻ mặt đầy tức giận chất vấn: “Mẹ có dặn con không, bảo con sau khi về nhà thì ngoan ngoãn ở nhà? Mẹ có dặn con không, bảo con ở nhà trông Huyền My?”

Tôi không biết nên giải thích với mẹ thế nào, chỉ có thể nói lời xin lỗi: “Mẹ, con sai rồi.”

“Con bao giờ mới chịu nghe lời hả?” Mẹ trông rất tức giận. Cũng không biết tại sao, lòng tôi tuy có chút hoảng sợ, nhưng mẹ càng tức giận, tôi lại càng thấy vui. Ngây người đứng đó, mặc cho mẹ răn dạy, cũng không cãi lại.

Mẹ mắng mỏ vài câu rồi thở dài một hơi, nói với tôi: “Được rồi, mau về phòng học bài đi.”

“Vâng. Mẹ, mẹ cũng chú ý nghỉ ngơi, dưỡng bệnh cho tốt ạ.”

Ra khỏi phòng ngủ, thấy ba và Huyền My đang đứng ngoài cửa, ném cho tôi ánh mắt đồng cảm. Tôi cười khổ một cái. Ba vỗ nhẹ vào vai tôi, an ủi: “Mẹ con hai ngày nay vết mổ cứ đau suốt, tâm trạng không được ổn định cho lắm, hai đứa tốt nhất là ngoan ngoãn một chút.”

Tôi đáp một tiếng rồi về phòng học bài. Vì mẹ ở nhà dưỡng bệnh, tôi tan học phải về nhà sớm, không có cách nào đến chỗ Mỹ Na được nữa, chỉ có thể thường xuyên nhắn tin hỏi han tình hình của nó. Tâm trạng nó vẫn tương đối ổn định, nhưng lòng tôi lúc nào cũng có chút bất an, đây hoàn toàn không phải là tính cách của nó.

Tối hôm rằm tháng Giêng, tôi lấy cớ ra ngoài đi dạo, lén chạy đến nhà Mỹ Na, mang cho nó ít bánh trôi. Giúp nó nấu xong, nhìn nó nuốt xuống, vốn định nói chuyện với nó một lúc, kết quả nó lại khuyên tôi mau về nhà. Lúc sắp đi không quên nhắc một câu, sáng mai nhớ đưa nó đi khai giảng.

Trên đường về nhà, tôi cẩn thận phân tích lại toàn bộ sự việc, cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái. Mỹ Na nhảy từ trên cây xuống, làm chân bị thương, chính là để ép tôi chăm sóc nó. Bây giờ tôi không đến được nữa, nó hình như cũng không mấy tức giận. Vậy nó rốt cuộc đang mưu tính điều gì?

Sáng sớm hôm sau, tôi đạp xe điện đến đón nó đi học. Thấy nó chống nạng khó khăn đi ra ngoài, tôi không nhịn được nói: “Hay là anh giúp em xin nghỉ mấy ngày nhé, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.” Tôi xuất phát từ ý tốt, Mỹ Na lại nghiêm giọng từ chối: “Học hành là quan trọng, bị thương như vậy mà không đi học thì sao được.”

“Em mới học lớp 10, chương trình học cũng không căng thẳng lắm, lại không phải cuối cấp, em gấp gáp làm gì.”

“Đương nhiên là phải gấp rồi, một bước không theo kịp là bước nào cũng không theo kịp. Chẳng lẽ muốn em giống như anh à, bình thường thì cà lơ phất phơ, đến cuối cấp mới tạm thời nước đến chân mới nhảy.”

Tôi dở khóc dở cười nói: “Dạ dạ, giác ngộ của em cao hơn anh.”

Đưa nó đến cổng trường, dặn dò nó chú ý an toàn rồi vội vàng chạy đến trường mình. Nhưng dù tôi đã rất nhanh, vẫn không kịp giờ đọc bài buổi sáng.

Buổi chiều chúng tôi lớp 12 lại tan học muộn hơn bên các em một chút. Mỹ Na liên tục nhắn mấy tin, thúc giục tôi mau đến đón nó. Tôi xem đồng hồ mấy lần, cuối cùng nhân lúc giáo viên không có ở đó, lẻn ra ngoài trước.

Lúc về đến nhà, ba không có ở nhà, Huyền My hôm nay cũng khai giảng trở lại trường rồi. Mẹ một mình bận rộn trong bếp. Tôi nhanh chóng chạy qua lấy lòng, nói: “Mẹ không nằm nghỉ trên giường à, vào bếp làm gì thế?”

“Mẹ mà nằm trên giường thì các con ăn gì.” Mẹ một bên thuận miệng nói, một bên cúi người thái rau.

“Mẹ cứ về phòng nghỉ ngơi đi, để con, để con.” Tôi tiến lại định giật lấy con dao thái trong tay mẹ, mẹ vội vàng né ra, mắng: “Con làm gì thế, cẩn thận đứt tay!”

“Cứ giao cho con đi, mẹ nghỉ đi ạ.”

“Con biết thái rau à.”

“Con biết ạ.”

Mẹ lườm tôi một cái: “Con thì biết cái gì.”

Tôi lấy con dao thái từ tay mẹ, dùng mông đẩy mẹ sang một bên, rồi cẩn thận từng chút một thái khoai tây.

“Ai bảo con không biết, mẹ xem, con thái có tốt không này. Không phải chỉ là khoai tây sợi thôi sao!”

Mẹ có chút ngạc nhiên: “Con học dùng dao từ khi nào thế?”

“Lừa được mẹ rồi nhé, đợt trước con học theo ba đấy. Mẹ thấy thế nào?”

“Tư thế cầm dao ngược lại rất chuẩn.”

Tôi có chút đắc ý, muốn khoe khoang một chút, tốc độ thái rau dần dần tăng nhanh.

“Khen cho một câu đã lên mặt rồi, con thái thế này mà là khoai tây sợi à? Toàn là củ khoai tây cả rồi. Thôi thôi thôi, con vẫn là tránh sang một bên đi.” Mẹ lại giật lấy dao, đẩy tôi ra, rồi một bên làm mẫu một bên nói: “Thấy không, phải thái như thế này.”

Tôi đứng một bên cẩn thận nhìn, kỹ thuật của mẹ quả thật vừa nhanh lại vừa ổn, khoai tây sợi thái ra mảnh như dùng đồ bào sợi vậy. Tôi không nhịn được vỗ tay khen: “Vẫn là mẹ chuyên nghiệp nhất. Nhanh quá con cũng không nhìn rõ, mẹ thái thêm một củ nữa đi.”

Mẹ lại thái thêm một củ khoai tây, tôi còn khen, mẹ lại thái, cuối cùng thái cả một rổ khoai tây sợi lớn, tôi vẫn còn đang khen. Mẹ hai tay chống eo, thở hổn hển nói: “Được rồi được rồi, con đừng ở đây nữa, về phòng học bài đi.”

“Con chỉ muốn ở đây nhìn mẹ nấu cơm thôi.”

“Nấu cơm thì có gì mà nhìn.”

“Chủ yếu là nhìn mẹ nấu cơm, nhìn mẹ nấu cơm lòng con thấy đặc biệt vững vàng.”

Mẹ nghiêng người lườm tôi một cái: “Con đừng ở đây lải nhải với mẹ nữa.”

Lòng tôi có chút hoang mang, sợ mẹ tức giận, nhanh chóng chạy ra ngoài. Phải nói là quan hệ giữa hai mẹ con chúng tôi tuy có chút dịu đi, nhưng ít nhiều vẫn còn chút ngăn cách. Quá thân cận chỉ sợ làm mẹ phản cảm.

Cứ thế sáng đi đón Mỹ Na đi học, tối lại đón nó tan học, về nhà thì ngoan ngoãn ôn bài. Vòng đi vòng lại, chớp mắt đã qua một tuần. Tối hôm đó về nhà, thấy mẹ ngồi trên sofa phòng khách, hai tay ôm ngực, chân vắt chéo, vẻ mặt lạnh lùng.

Tôi theo bản năng cảm thấy không ổn, nhỏ giọng chào một tiếng rồi định chạy về phòng ngủ, lại bị mẹ gọi lại. Giọng mẹ lạnh như băng, không một chút tình cảm. Lòng tôi rùng mình, cúi đầu đi tới.

“Con dạo này làm gì thế?” Mẹ lạnh lùng hỏi.

Tôi không dám nhìn vào mắt mẹ, nghiêng đầu, chột dạ trả lời: “Không làm gì ạ? Chỉ là… đi học tan học, ăn cơm học bài, ngoài ra không làm gì cả.”

Mẹ trừng mắt nhìn tôi, giận dữ: “Cô chủ nhiệm của con vừa liên lạc với mẹ, nói con dạo này ngày nào cũng đi muộn về sớm. Mẹ hỏi An Đông con muốn làm gì hả? Vừa ngoan ngoãn được hai ngày, con lại bắt đầu rồi phải không?”

“Con… không có, con… học hành rất cố gắng. Con thành thật lắm, một chút lỗi cũng không dám phạm.”

“Vậy con nói xem, con ngày ngày đi sớm về muộn, khoảng thời gian đó đều đã làm gì?” Mắt mẹ nhìn thẳng, mặt lạnh như sương.

“Con… thật sự không đi đâu cả.” Tôi gấp đến mức mày nhíu chặt, muốn thú nhận với mẹ, lại sợ nói ra rồi mẹ sẽ nổi giận.

“Con không nói thật phải không?” Lồng ngực mẹ phập phồng dữ dội vì tức giận, chỉ tay vào mặt tôi nói: “Con cố tình chọc tức mẹ phải không?”

“Không có, không có ạ.” Tôi chắp hai tay trước ngực, cầu xin: “Mẹ, mẹ đừng giận. Con không có, con thật sự không có.”

Mẹ nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng từ trong bếp vớ được một cây chổi, quất vào mông tôi. Tôi theo bản năng nhảy lên phía trước, né ra.

“Con dám trốn à?” Mẹ hai mắt trợn trừng, cầm cây chổi trong tay, chỉ vào mặt tôi, giọng khẽ gầm lên: “Con đứng im cho mẹ!” Vừa dứt lời, cây chổi đã quất tới. Tôi không dám né nữa, nghiến răng đứng thẳng người, cứng rắn chịu một đòn. Cũng may cán chổi là nhựa rỗng ruột, qua lớp quần áo, đánh lên cũng không đau lắm.

“Nói! Rốt cuộc đã đi đâu?” Mẹ một bên hỏi một bên đánh, giọng đã có chút khàn khàn.

Tôi đứng im tại chỗ không dám cử động, lòng có chút khó hiểu. Cứ cảm thấy cơn giận này của mẹ có chút kỳ lạ, cho dù tôi có đi muộn về sớm, hỏi không ra thì thôi, việc gì phải tra tấn bức cung, không đến mức đó chứ.

“Mẹ, mẹ đừng giận. Mẹ vừa mới phẫu thuật xong, đừng… Ái chà.” Mẹ dùng sức đánh một trận, cuối cùng “Rắc” một tiếng, cán chổi lại bị gãy.

Mẹ cơn giận chưa nguôi nhìn tôi chằm chằm, dùng sức ném cây chổi xuống đất, rồi xoay người trở về phòng ngủ, “Rầm” một tiếng vang lớn, đóng sầm cửa lại.

Tôi xoa mông, cau mày, thầm nghĩ mẹ hôm nay sao lại nóng nảy như vậy? Chẳng lẽ dồn nén hơn một tháng lửa giận, cuối cùng không nhịn nổi nữa? Hay hoặc là… đến “ngày” rồi?

Ba về nhà thấy cơm nước chưa có, lầm bầm vài câu, kết quả bị mẹ chửi cho một trận. Ba rụt cổ lại đi vào phòng ngủ của tôi, khẽ hỏi: “Mẹ con sao vậy? Con lại chọc giận mẹ con à?”

“Con chỉ phạm chút lỗi nhỏ thôi.”

Ba trợn tròn hai mắt: “Nói bậy, lỗi nhỏ mà có thể làm mẹ con tức giận đến vậy sao?”

Tôi cau mày, oan ức nói: “Con nghĩ à, có lẽ là mẹ đến ‘ngày’ rồi.”

“Ngày nào cơ?” Ba không hiểu.

“Chính là cái đó… phụ nữ một tháng không phải luôn có vài ngày sao, nghe nói đến ‘ngày’ đó, tính tình không được tốt lắm. Ba là người từng trải, ba chắc chắn hiểu rõ hơn con chứ.”

Ba đầu tiên là gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, sau đó lại bẻ ngón tay đếm một hồi, cuối cùng lắc đầu nói: “Không đúng, ngày không đúng.”

“Ngày mấy không đúng?” Lúc này đến lượt tôi hoang mang.

“Thời gian ‘đến ngày’ của mẹ con qua lâu rồi.” Ba liếc tôi một cái: “Được rồi, đừng có đoán mò nữa. Con học hành cho tốt vào, ba đi nấu cơm đây.”

Bữa tối, thái độ của mẹ đối với tôi lại trở nên lạnh như băng. Lòng tôi có chút hoang mang, thỉnh thoảng lại liếc trộm mẹ, thấy mẹ cứ chau mày, vẻ mặt có chút ưu tư. Sau bữa cơm tối, tôi lấy hết can đảm vào phòng ngủ của bố mẹ. Mẹ ngồi ở mép giường nhìn điện thoại, liếc nhìn tôi một cái rồi không lên tiếng.

Tôi tiến đến trước mặt mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con nhờ mẹ một việc, được không ạ?”

Mẹ trầm ngâm một lúc rồi lạnh lùng đáp: “Nói.”

“Khu sắp có kỳ thi liên trường rồi, thành tích tiếng Anh này của con vẫn còn hơi kém. Mẹ có thể giúp con một chút được không ạ?”

Mẹ do dự một chút, buông điện thoại xuống, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đến cửa, thấy tôi vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, mẹ mất kiên nhẫn nói một câu: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi đi chứ.”

Lúc này tôi mới phản ứng lại, vội vàng theo mẹ trở lại phòng ngủ của mình. Đây là một cái cớ tôi tìm ra để thử thái độ của mẹ đối với mình. Quả nhiên mẹ quan tâm nhất vẫn là thành tích của tôi, chiêu này trăm phát trăm trúng.

Sáng sớm hôm sau, vừa ra đến cửa, mẹ cảnh cáo tôi: “Con mà còn dám đi muộn nữa thì đừng trách mẹ không khách sáo.” Tôi luôn miệng đáp ứng rồi như chạy trốn ra khỏi nhà.

Trên đường đến chỗ Mỹ Na, tôi nghĩ đi nghĩ lại, tình thế thật khó xử. Đưa đón Mỹ Na đi học thì sẽ có nguy cơ đi muộn, nhưng đã hứa với người ta rồi, giữa đường lại đổi ý thì có chút không ra gì.

Đón Mỹ Na ở dưới lầu xong, tôi nhìn chằm chằm vào đùi phải của nó cẩn thận xem xét. Mỹ Na nghi ngờ hỏi: “Anh nhìn gì thế?”

“Chân này của em… có đỡ hơn chút nào không?”

“Em cũng không biết, dù sao đi đường vẫn còn đau lắm.”

“Anh nhớ bác sĩ nói chân này của em bị thương cũng không nặng lắm mà.”

“Chưa nghe câu ‘thương’ (thương gân động cốt một trăm ngày) à?” Mỹ Na liếc xéo tôi: “Sao vậy? Anh thấy phiền em à?”

“Không có!” Tôi kéo dài giọng nói: “Anh làm sao có thể thấy phiền em được chứ.”

“Không đúng, anh lạ lắm, có phải có tâm sự gì không?”

Tôi cười khổ một tiếng: “Em là thầy bói à.”

Mỹ Na cười nói: “Nói nghe xem nào, biết đâu em có thể giúp được anh.”

“Cũng không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là anh mỗi ngày đưa đón em đi học, lúc nào cũng đi muộn về sớm, cô chủ nhiệm liền nói thẳng với mẹ anh rồi.” Tôi như đang nói với chính nó.

“Mẹ anh tức giận à?”

“Vậy thì chắc chắn rồi.”

“Ồ… vậy à.” Mỹ Na mím môi, nghiêng đầu nói: “Vậy được rồi, từ ngày mai trở đi, anh không cần phải để ý đến em nữa.”

Tôi vừa nhìn thái độ này của nó đã biết nó đang nói mát, thở dài nói: “Nói chuyện với em đừng có lúc nào cũng kỳ quái như vậy được không, anh đã nói đưa đón em thì nhất định sẽ đưa đón em. Anh nói lời giữ lời.”

Mỹ Na hừ hừ nói: “Tối ba mươi anh cũng đâu có giữ lời.”

“Mau lên xe đi. Còn nói chuyện nữa thì cả hai đứa cùng muộn học đấy.” Tôi đỡ Mỹ Na lên yên sau rồi lái xe ra khỏi khu dân cư.

Nửa đường, tôi quay đầu lại thương lượng với nó: “Sáng mai anh đi sớm hơn một chút, em cũng dậy sớm một chút nhé, cố gắng đừng để anh đi muộn.”

“Phải sớm đến mức nào?”

“Năm rưỡi nhé.”

“Em đi sớm như vậy làm gì?”

“Chúng ta nhường nhau một chút đi mà.”

“Ừm, được thôi.”

Tôi tưởng nó còn phải dây dưa với tôi vài câu nữa, không ngờ nó lại đồng ý nhanh như vậy, những lời đã chuẩn bị sẵn lại không có chỗ dùng.

“Vậy chiều tan học anh sẽ đến đón em muộn một chút, em tan học trước thì cứ ở trong trường đợi nhé.”

“Thật ra không cần phải phiền phức như vậy đâu, em ở nhà dưỡng bệnh là được rồi.”

“Cái gì?” Tôi còn chưa hiểu nó nói có ý gì thì thấy nó đột nhiên từ yên sau xe nhảy xuống. Lại còn dùng cái chân phải bị thương tiếp đất, cộng thêm tôi đang đi khá nhanh, nó lập tức ngã lăn ra đất, lộn mấy vòng.

Tôi kinh hãi, vội vàng dừng xe, chạy lại, cuống quýt nói: “Em… em rốt cuộc đang làm gì thế hả?”

Mỹ Na đau đến mức nước mắt chảy ra, nhưng vẫn nhếch miệng cười nói: “Ối chao, anh mau đưa em đi bệnh viện đi.”

“Em cố ý phải không!” Mỹ Na mắt rưng rưng lệ, cười ha hả: “Em chính là cố ý đấy.”

“Em…” Tôi vừa tức vừa gấp, không biết nên nói gì với nó. Cũng không dám để nó ngồi xe điện nữa, đành bắt một chiếc taxi, đưa nó vào bệnh viện.

Lại chụp X – quang, bác sĩ xem qua rồi nói cũng may, không có nặng thêm. Nhưng Mỹ Na cứ kêu đau không ngớt, đòi nằm viện. Tôi khuyên mãi, vừa dỗ vừa khuyên, nó vẫn không nghe, nói là nhất định phải ở bệnh viện, không cho nhập viện nó sẽ nhảy lầu. Tôi tin là nó nói được làm được, không dám mạo hiểm như vậy, đành phải nhờ bác sĩ cho nó một giường bệnh.

Được rồi, bị nó quậy một trận như vậy, đừng nói là đi muộn, trực tiếp là cúp học luôn. Đúng như tôi dự đoán, lúc chín giờ rưỡi, điện thoại của mẹ gọi đến. Mẹ chất vấn tôi đang ở đâu, tôi còn định nói dối, mẹ đã gầm lên qua điện thoại: “An Đông, con mà không cho mẹ một lời giải thích rõ ràng thì đừng có mơ mà bước chân vào cửa nhà này nữa.”

Tôi thật sự không còn cách nào khác, đành phải nói thật. Chỉ một lát sau, hành lang đã vang lên tiếng giày cao gót quen thuộc. Mẹ mặc bộ vest đen, quần tất màu da dày, giày cao gót màu đen, rõ ràng là từ công ty vội vàng đến.

Vào phòng bệnh, mẹ tát vào gáy tôi một cái, lạnh lùng chất vấn: “Con không đi học, con chạy đến bệnh viện làm gì?” Dứt lời, nhìn thấy Mỹ Na trên giường bệnh, không khỏi nhíu mày.

Mỹ Na cười ngọt ngào với mẹ: “Chào dì ạ.”

Mẹ quay đầu lườm tôi: “Nó sao lại ở đây?”

“Nó… ở đây, nằm viện ạ.”

“Mẹ hỏi con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi buồn cười, mẹ giận dữ: “Con có bệnh à, cười cái gì mà cười!”

Từ lúc mẹ chưa đến, tôi đã suy nghĩ trong đầu vô số lý do, nhưng vẫn không tìm được lý do nào thích hợp. Cuối cùng đành phải nói thật. Đương nhiên, chuyện “lên giường” thì vẫn nên tỉnh lược đi, nên giảm bớt thì cứ giảm bớt.

Mẹ sau khi nghe xong, tay đỡ trán, vẻ mặt sầu não. Tôi đặt tay lên vai mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ không tức giận chứ ạ.”

“Tránh ra! Đừng động vào mẹ!” Mẹ giật vai một cái, rồi lấy điện thoại ra, đi ra ngoài.

Tôi quay đầu nhìn Mỹ Na, cười khổ nói: “Được rồi, anh xem như hiểu rồi, đây đều là em tính kế cả phải không?”

Mỹ Na chớp chớp đôi mắt ngấn nước, vẻ mặt mờ mịt nhìn tôi: “Anh nói gì thế? Em không hiểu.”

Tôi dở khóc dở cười vẫy tay: “Em bớt giả vờ ngây thơ đi, suy nghĩ nhiều ngày như vậy, anh cuối cùng cũng biết em rốt cuộc muốn làm gì rồi.”

“Em muốn làm gì cơ?” Mỹ Na cười hì hì hỏi ngược lại.

“Em biết rõ còn cố hỏi.” Tôi lườm nó một cái.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, mẹ quay lại phòng bệnh, đi cùng còn có ba.

“Chuyện gì thế này?” Ba nhìn thấy Mỹ Na thì có chút sững người, rồi nhìn về phía mẹ.

Mẹ giận dữ: “Tôi làm sao mà biết được, chuyện này không phải là phải hỏi ông sao.”

Ba lại hỏi tôi: “Con sao lại ở đây? Con không đi học, ở đây làm gì?”

“Con…” Tôi cau mày, chuyện này cũng không phải nói hai ba câu là có thể giải thích rõ ràng được, không biết nên nói với ba thế nào.

Đang lúc tôi phiền não thì mẹ vỗ vỗ vai ba, nói với ông ấy: “Con gái ông đang nằm trên giường bệnh kìa, ông không hỏi xem nó sao rồi à?”

Lúc này ba mới phản ứng lại, đi đến bên giường bệnh, dịu dàng hỏi: “Mỹ Na, ba liên lạc với con mấy ngày nay đều không được, con sao vậy?”

Mỹ Na vén chăn lên, để lộ cái chân phải đang bó bột, nói: “Rạn xương đùi ạ.”

Ba cúi đầu cẩn thận xem xét đùi phải của nó, hỏi: “Làm sao mà ra nông nỗi này?”

Mỹ Na cười nói: “Anh trai lái xe chở con, bị ngã ạ.”

Ba mẹ đồng thời đưa mắt nhìn về phía tôi. Tôi vốn định giải thích, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi, chuyện này càng giải thích càng phiền phức. Lúc này, bác sĩ đến, ba mẹ vây quanh bác sĩ hỏi han vài câu, biết được chân Mỹ Na không có gì đáng ngại, lúc này mới thoáng yên tâm một chút.

Bác sĩ đi rồi, mẹ hỏi ba: “Có cần thông báo cho nhà bên đó không?”

Ba còn chưa kịp trả lời, Mỹ Na đã giành nói trước: “Không cần gọi điện cho họ đâu ạ, họ biết cũng không đến thăm con đâu.”

“Tại sao?” Mẹ hơi có chút nghi hoặc.

“Bởi vì họ ghét con, chỉ mong con chết sớm một chút thôi.” Mỹ Na cúi đầu, bất lực nghịch ngợm ngón tay, một vẻ đáng thương tội nghiệp.

Mẹ và ba nhìn nhau, không nói gì. Im lặng một lát, mẹ ngoắc tay với tôi, ra hiệu bảo tôi theo mẹ ra ngoài. Cả nhà ba người chúng tôi lần lượt ra khỏi phòng bệnh. Mẹ nhìn tôi chằm chằm nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi còn chưa kịp nói thì ba đã đùng đùng nổi giận chất vấn: “Ba không phải đã bảo con đừng lén lút tiếp xúc với Mỹ Na nữa sao, thằng bé này sao lại không nghe lời một chút nào thế hả.”

Tôi cau mày nói: “Nó đã đến tận nhà nhận ba rồi, hai người cũng đã cha con nhận nhau rồi, con tưởng…”

Mẹ mắng: “Con tưởng cái gì? Tưởng có thể danh chính ngôn thuận làm anh trai người ta à? Cho dù là vậy đi nữa, thì con làm anh trai kiểu gì mà lại để em gái bị ngã gãy chân thế hả.”

Tôi vội vàng giải thích: “Chuyện này không liên quan đến con, đây là nó tự ngã.”

Mẹ thở dài, vẻ mặt thất vọng nhìn tôi: “Con làm anh trai kiểu gì thế hả, không trông em gái cẩn thận, làm nó bị ngã gãy chân, không tìm con thì tìm ai.”

“Chuyện này thật sự không liên quan đến con.”

“Không liên quan đến con, vậy sao con lại ngày ngày đưa đón nó, con ăn no rửng mỡ à.”

Chuyện này dù sao cũng không giải thích rõ ràng được, tôi dứt khoát im lặng.

Im lặng một lát, mẹ mở miệng hỏi: “Chuyện này thì làm sao bây giờ?”

Tôi liếc nhìn ba một cái, thấy khóe miệng ba khẽ co giật, làm ra vẻ khó xử nói: “Đúng là chuyện này đây. Bên kia cả nhà cũng không quan tâm đến nó, mẹ ruột của nó… cũng không còn ở bên cạnh. Đứa bé này tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất độc lập, nếu không phải bị ngã gãy chân thì cũng có thể tự chăm sóc mình được. Chỉ là lúc này đây…” Mẹ mặt không chút cảm xúc nhìn ba chằm chằm, như đang đợi ông ấy nói tiếp.

Ba hắng giọng một cái, thăm dò hỏi: “Hay là, trước hết cứ để nó ở nhà chúng ta vài ngày, đợi dưỡng tốt chân rồi tính sau.”

Mẹ hai tay ôm ngực, cười lạnh một tiếng: “Ông là chủ một gia đình, kia lại là con gái ruột của ông, ông tự mình quyết định không được sao.”

Ba vội vàng cười nói: “Không không không, em mới là chủ gia đình, em mới là chủ gia đình, không tin em cứ hỏi con xem. An Đông, ai là chủ gia đình nhà chúng ta?”

Tôi không chút do dự, nhìn mẹ nói: “Đương nhiên là mẫu hậu đại nhân rồi ạ.”

Ba cười nói: “Em thấy chưa, đến cả con cũng biết. Chuyện này vẫn phải do em quyết định.”

Mẹ lại quay sang nhìn tôi: “Con thấy thế nào?”

Tôi cười ngây ngô: “Đây là chuyện của hai vợ chồng, không liên quan gì đến con cả.” Nói rồi, tôi xoay người định lùi về phòng bệnh, mẹ hét lớn một tiếng, gọi tôi lại.

“Sao lại không liên quan đến con? Con ngày ngày đưa đón nó, chăm sóc nó cẩn thận, sao không thấy con đối tốt với Huyền My như vậy hả?”

Mẹ vừa nói xong, ba đã nói: “Đúng vậy, con làm em gái bị thương rồi, không thể ngày ngày chăm sóc người ta được à. Con bây giờ sắp phải thi đại học, việc học nặng nề như vậy, lấy đâu ra thời gian chăm sóc người ta.” Sau đó quay đầu nói với mẹ: “Anh thấy An Đông cũng có trách nhiệm, nhưng nó thật sự không có thời gian chăm sóc Mỹ Na, cho nên…”

Mẹ lườm ông ấy một cái, thở dài một hơi, ghét bỏ nói: “Được rồi được rồi, ông cũng đừng có nói bóng nói gió nữa. Hai cha con các người, kẻ tung người hứng đúng là một cặp trời sinh khó đối phó. Trước tiên cứ đưa nó về nhà đã.”

Được mẹ cho phép, ba tuy bề ngoài cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ vui mừng. Đúng vậy, đó dù sao cũng là con gái ruột của ba, có thể đưa về nhà đoàn tụ, đương nhiên là vui vẻ rồi.

Tôi cõng mẹ, lặng lẽ nói với ba: “Ba sắp đến sinh nhật rồi, lần này thật sự có thể coi như cả nhà đoàn viên rồi.”

Ba cười cười, rồi vỗ nhẹ vào đầu tôi, làm ra vẻ nghiêm nghị mắng: “Bớt nói nhảm đi, quay đầu lại tìm con tính sổ sau.”

Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, tôi cõng Mỹ Na xuống lầu. Nhân lúc ba mẹ cách đó hơi xa, tôi nhỏ giọng nói với nó: “Âm mưu quỷ kế của em xem như đã thực hiện được rồi.”

“Âm mưu quỷ kế gì cơ? Anh ơi, em không hiểu anh đang nói gì cả.” Mỹ Na vẫn giữ vẻ ngây thơ ngốc nghếch, ngay cả giọng nói cũng trở nên non nớt.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng