Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Chinh phục mẹ xinh (Update Phần 20)

Chinh phục mẹ xinh (Update Phần 20)

Phần 20: Chinh Phục Mẹ Xinh Khó Tính (2 – 8) – Cùng mẹ trao đổi

Khi chúng tôi thu dọn xong xuôi, mở cửa phòng ra thì Huyền My đã đợi đến mất kiên nhẫn. Nó bĩu cái miệng nhỏ, nhàm chán đến cực điểm, dùng chìa khóa gõ gõ vào tường từng cái một. Nhìn thấy tôi, nó tức giận hỏi: “Sao lâu như vậy mới mở cửa hả, để em ở đây đợi cả buổi.”
Tôi bị nó làm cho có chút bực bội: “Sao em cứ cố chấp thế, không thể ngồi trên sofa nghịch điện thoại một lát à, cứ phải đứng chặn ở cửa làm gì.”

“Ai biết anh lâu như vậy mới mở cửa.” Nó đẩy tôi ra rồi đi vào phòng. Nhìn thấy Như Ý cũng ở đó, nó có chút ngạc nhiên: “Ồ, chị dâu cũng ở đây à.”

“Ừm.” Như Ý vừa mới trải qua cơn cao trào, mặt vẫn còn ửng hồng, trông có chút ngượng ngùng.

Huyền My nằm sấp trên giường lật tìm đồ, nhìn thấy chiếc quần tất màu da Như Ý vừa mới cởi ra, tò mò cầm lên xem một cái. Tôi vội vàng tiến lên, giật lấy, hỏi: “Em rốt cuộc tìm cái gì thế?”





“Thẻ đánh dấu sách.” Huyền My quay đầu nhìn chiếc quần tất trong tay tôi, vẻ mặt nghi ngờ.

Tôi và Như Ý vừa mới “mây mưa” trên chiếc giường này, trên ga giường vẫn còn lưu lại hơi ấm. Để che giấu sự lúng túng, tôi đẩy nó sang một bên, lục lọi lung tung, cuối cùng thật sự tìm thấy một chiếc thẻ đánh dấu sách bằng nhựa ở khe giường, đưa vào tay nó rồi đẩy nó ra ngoài phòng.

Huyền My một bên đi một bên quay đầu lại hỏi: “Hai người vừa rồi ở trong phòng làm gì đấy?”

“Học bài!” Sau khi nói xong, “Rầm” một tiếng, tôi đóng sầm cửa lại.

Như Ý ngồi trên giường, thở dài một hơi, oán giận nói: “Lần nào cũng như vậy.”

Tôi hơi áy náy nói: “Trẻ con mà, không hiểu chuyện. Chúng ta… tiếp tục học nhé.”

Như Ý người nghiêng một cái, ngã xuống giường, lẩm bẩm: “Học cái gì nữa, người sắp rã rời cả rồi.” Có lẽ là vừa rồi “làm” hơi mạnh, thân hình nhỏ nhắn này của Như Ý thật sự không chịu nổi.

Lòng tôi có chút áy náy, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp lưng cô ấy, cười nói: “Anh đấm bóp mát xa cho em nhé. Thoải mái không?”

“Ừm!” Như Ý nằm sấp trên giường, hai mắt nhắm nghiền, phát ra tiếng rên mê man.

Đúng lúc này, cửa phòng lại bị gõ. Tôi mất kiên nhẫn hỏi: “Đồ không phải tìm được rồi sao, em còn muốn làm gì nữa?”

“Anh ơi, em có chuyện muốn nói với anh một chút.” Được rồi, lần này đổi sang Mỹ Na.

Như Ý khó khăn lắm mới ngồi dậy được, khẽ hỏi: “Đây là con bé em gái hoang dã kia của anh à?”

Tôi gật gật đầu, đứng dậy mở cửa. Chỉ thấy Mỹ Na nghiêng người dựa vào thành cửa, tôi hỏi nó: “Chuyện gì thế?”

Mỹ Na còn chưa lên tiếng thì lại có tiếng Huyền My khó chịu vọng lại: “Tại sao em gõ cửa thì phải đợi lâu như vậy, nó gõ cửa thì anh lại mở ngay thế?”

Nhất thời không biết nên trả lời nó thế nào, đành phải hét một câu: “Im miệng cho anh!” Sau đó nhìn Mỹ Na: “Em nói đi.”

“Ba nói trưa nay không về, bảo chúng ta tự nghĩ cách ăn cơm. Em định nấu cơm, anh có thể xuống dưới mua ít đồ ăn được không?”

Tôi quay đầu liếc nhìn Như Ý một cái rồi gật đầu nói: “Được thôi.”

Mỹ Na lúc sắp đi còn liếc nhìn vào trong phòng, cười nói: “Đây là chị dâu à, chúng ta gặp nhau rồi.” Dứt lời, nó vẫy vẫy tay. Như Ý vội vàng ngồi thẳng người dậy, vẫy tay chào lại nó.

Mỹ Na đi rồi, Như Ý thở phào một hơi dài nhẹ nhõm. Tôi không khỏi cười nói: “Em căng thẳng cái gì thế?”

“Còn không phải tại anh, miêu tả nó như đại ma vương vậy, em bây giờ nhìn thấy nó là lòng lại hoang mang.”

“Mục đích của nó đã đạt được rồi, chắc là sẽ ngoan ngoãn thôi.” Tôi nắm tay cô ấy, nói: “Cùng ra ngoài mua thức ăn đi, trưa nay ở lại đây ăn cơm nhé.”

Như Ý nghĩ nghĩ rồi cũng đồng ý. Chỉnh lại dung nhan một chút rồi cùng tôi xuống lầu. Lúc mua thức ăn trong siêu thị, Như Ý đột nhiên hỏi: “Anh nói mục đích của nó đã đạt được rồi, mục đích gì thế?”

“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là muốn có một mái nhà rồi.” Tôi một bên chọn đồ ăn một bên thuận miệng trả lời.

“Có đơn giản như vậy sao?”

“Ý gì?” Tôi quay đầu lại hỏi.

“Ừm… Cảm giác mục đích của nó không đơn thuần như vậy đâu. Em cứ có cảm giác các người đang dẫn sói vào nhà đấy.”

“Chứ nó còn có thể có mục đích gì nữa, muốn báo thù, phá hủy gia đình chúng ta à?”

“Cái đó thì em không biết, chẳng qua trực giác mách bảo em, nó không đơn giản như vậy đâu.”

“Trực giác gì?”

“Trực giác của phụ nữ.” Như Ý ưỡn ngực, tự hào nói.

Tôi cười nhạo: “Vậy xin mời dùng trực giác của phụ nữ nói cho anh biết, anh có thể thi đỗ Bách Khoa không?”

“Em không cần trực giác cũng có thể trả lời anh, không có khả năng.”

Vốn cũng chỉ là đấu khẩu đùa giỡn, đối mặt với sự châm chọc của cô ấy, tôi cũng không để ý. Kỳ thực Như Ý nói cũng có lý. Mặc dù Mỹ Na từ nhỏ sống trong hoàn cảnh gia đình đó, rất đáng thương, nhưng tính cách này của nó thật sự làm người ta có chút không yên tâm. Nhất là nó tự xưng trong tay còn giữ đoạn băng ghi hình, cứ như một quả bom hẹn giờ vậy, không biết ngày nào đó sẽ bị kích nổ.

Về đến nhà, cơm đã nấu xong. Tôi trổ tài một chút, làm vài món ăn. Như Ý cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Anh học nấu ăn từ khi nào thế?”

“Dạo này học theo ba anh đấy.” Như Ý vỗ vỗ vai tôi, cười hì hì.

Tôi hỏi: “Em có ý gì?”

“Mẹ em còn bảo em học chút tài nấu nướng, xem ra là mẹ em lo xa rồi.”

“Anh thấy mẹ em nói đúng đấy, em vẫn nên học một chút đi, lỡ như sau này không ai thèm lấy thì cũng không đến mức chết đói.”

Lời vừa dứt, Như Ý liền giơ chân lên, đá vào mông tôi một cái.

Đồ ăn được dọn lên bàn, mọi người ngồi vào chỗ. Khi tôi xới xong bát cơm đầu tiên, chuẩn bị đưa ra ngoài thì sững người lại. Ba cô gái đồng thời nhìn tôi, ánh mắt ít nhiều có chút mong đợi. Tôi bưng bát cơm, liếc nhìn qua mặt các cô một lượt, nhất thời không biết nên đưa cho ai trước.

Đầu óc quay cuồng. Như Ý là khách, lẽ ra phải đưa cho cô ấy trước, nhưng chắc chắn sẽ bị Huyền My nói là trọng sắc khinh em. Đưa cho Mỹ Na trước, Huyền My cũng sẽ không vui. Đưa cho Huyền My trước, Mỹ Na miệng thì không nói, chứ trong lòng chưa chắc đã nghĩ thế nào.

Do dự một lát, cuối cùng tôi đặt bát cơm xuống trước mặt mình. Ba cô gái vẫn nhìn tôi. Tôi ho nhẹ một tiếng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, tự mình xới cơm đi chứ, còn muốn anh hầu hạ các em à.”

Ba cô gái lúc này mới bắt đầu tự xới cơm. Mặc dù nồi cơm điện ở gần Mỹ Na hơn, nhưng Huyền My tay mắt lanh lẹ, giành trước lấy được muôi xới cơm, còn đắc ý huơ huơ với nó. Mỹ Na ngược lại không có phản ứng gì, tôi thì lại thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ bữa cơm này e là ăn không yên rồi.

Quả nhiên, sau khi xới cơm xong, không ai nói thêm gì nữa. Bát đũa va chạm, kêu leng keng, khung cảnh có chút khó xử. Im lặng một lát, Như Ý tìm lời, khen một câu: “Không nhìn ra đấy, món ăn này của anh cũng không tệ nha.”

“Vậy ăn nhiều một chút.” Tôi đưa đũa định gắp thức ăn cho cô ấy, không ngờ lại đụng phải đũa của Mỹ Na. Nó do dự một chút rồi chủ động lùi lại. Tôi có chút ngượng ngùng, gắp một ít vào bát Như Ý, rồi lại gắp một ít cho Mỹ Na.

Lần này đến lượt Huyền My không chịu, chủ động đưa bát đến trước mặt tôi. Tôi lườm nó một cái: “Em không có tay à.”

“Các chị ấy cũng có tay mà.” Giọng Huyền My chua loét.

Tôi thở dài, gắp cho nó một ít rồi lẩm bẩm: “Rồi rồi rồi, ăn nhiều vào, ăn nhiều vào.”

Mỹ Na cười nói: “Anh ơi, anh xào rau ngon thật đấy.”

Tôi còn chưa kịp đáp lời, Huyền My đã cướp lời: “Ngon cái gì mà ngon, mặn chát.”

Tôi sững người một chút rồi gắp lại đồ ăn trong bát nó ra. Huyền My hét lên: “Anh làm gì thế?”

“Không phải em chê đồ ăn mặn sao, ăn cơm trắng là được rồi.”

“Vậy cũng không thể chỉ ăn cơm trắng được.” Huyền My lại gắp đồ ăn trở lại, miệng lầm rầm: “Nếu mẹ ở nhà thì tốt rồi, sẽ không phải ăn dưa muối anh làm đâu.”

Như Ý hỏi: “Dì đi đâu rồi ạ?”

“Công ty đi công tác, mấy ngày.” Tôi trả lời một câu.

Như Ý cắn đũa, hỏi: “Dì có phải sức khỏe không được tốt lắm không ạ?”

“Đúng là có chút không tốt, bị đau dạ dày đấy.”

“Ồ, thảo nào. Hôm đó em nghe dì nói với mẹ em là phải đi bệnh viện kiểm tra một chút.”

Tôi quay đầu nhìn cô ấy: “Khi nào thế?”

“Mấy ngày rồi ạ, chắc là chuyện trước khi dì đi công tác.”

Tôi đột nhiên nhớ lại giấc mơ xuân hôm đó, cũng không biết tại sao, không hiểu sao lại cảm thấy có chút không thoải mái. Hình như có chuyện gì đó mà tôi không ý thức được.

Đang lúc tôi mải mê suy nghĩ thì Mỹ Na đột nhiên nói: “Anh ơi, có chuyện muốn nhờ anh.”

“Chuyện gì?”

“Anh về nhà lấy giúp em ít quần áo nhé.”

“Ồ, vậy chiều anh giúp em đi lấy.”

“Không được không được!” Huyền My cướp lời: “Đã nói chiều nay cùng đi thư viện rồi mà.”

Tôi sững người, khó hiểu hỏi: “Khi nào nói thế?”

“Vừa mới đây thôi.”

“Vừa mới là lúc nào?”

“Vừa mới chính là… tám tiếng trước.”

“Tám tiếng trước còn đang ngủ mà, em mơ thấy bàn bạc xong rồi à?”

“Coi như thế đi.”

“Đừng có đùa nữa.”

Huyền My cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người ta nhờ anh làm việc thì anh đồng ý ngay, em bảo anh đi cùng em ra ngoài thì anh lại la hét om sòm.”

Tôi dở khóc dở cười nhìn nó: “Anh nói Huyền My này, em hôm nay sao vậy, nói năng cứ chua loét, em ăn phải dấm chua à?”

“Ai thèm ghen. Hừ!” Huyền My như bị tôi nói trúng tim đen, cảm thấy cả người không tự nhiên, lườm tôi một cái: “Em ghen với ai chứ? Ghen với anh à? Đừng có tự sướng.”

Tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười, cố ý trêu chọc nó: “Em có phải cảm thấy trong nhà có thêm một người, vị trí em gái út của em khó giữ được rồi không? Em đừng quên nhé, em cũng có thêm một đứa em gái nữa rồi, em bây giờ là chị cả đấy.”

Huyền My hừ một tiếng, má phồng lên nói: “Ai mà thèm.”

“Em nói xem, đã học cấp hai rồi mà sao tính tình vẫn còn trẻ con thế hả.”

Huyền My lườm tôi một cái: “Người ta chính là trẻ con đấy, ai cần anh lo!”

Tôi không nhịn được cười nói: “Được rồi, cũng có thể hiểu được. Trước kia em là đứa nhỏ nhất trong nhà, cả nhà đều cưng chiều. Bây giờ đột nhiên lại có thêm một đứa em gái, em biến thành chị hai rồi.”

Huyền My như bị tôi nói trúng tim đen, dùng sức đập đôi đũa xuống bàn ăn, mắt hoe hoe đỏ, đứng dậy bỏ về phòng.

Như Ý liếc nhìn tôi một cái, cười nhạo: “Anh đúng là không biết điều thật.”

Tôi có chút dở khóc dở cười: “Chỉ là đùa chút thôi mà, anh có nói gì đâu.”

“Thật sự không nói gì à, không biết đâu nhé. Chỉ có anh là nói nhiều thôi!”

“Được rồi, ai cũng có thể dạy dỗ tôi.” Mỹ Na ngồi đối diện, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Tôi thở dài, cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên, vừa hay chương trình “Cách nói hôm nay” vang lên đoạn nhạc mở đầu. Hôm nay vụ án được kể là một người cha thú tính xâm hại chính con gái ruột của mình, lại còn thường xuyên bạo hành vợ, cuối cùng người vợ và con gái không chịu nổi sự nhục nhã đó, đã uống thuốc tự tử.

Như Ý lòng đầy căm phẫn mắng: “Người cha này thật sự không phải là người.”

Tôi phụ họa theo: “Quả thật không phải là người, lại nỡ ra tay với chính con gái ruột của mình.” Nói xong, tôi chợt nhớ lại chuyện đêm đó, tôi cũng đã ra tay với chính mẹ mình, vậy tôi là cái gì đây?

“Cầm thú.” Như Ý nghiến răng mắng. Tôi đang mải mê suy nghĩ, không hề để ý, thuận miệng phụ họa theo: “Đúng, cầm thú.” Nói xong sững người một chút rồi quay đầu nhìn cô ấy: “Em mắng ai đấy?”

Như Ý cũng sững người, chỉ tay vào TV nói: “Mắng người trên TV chứ ai.”

“Ồ ồ… Đúng! Là cầm thú.” Tôi cười gượng hai tiếng để che giấu sự lúng túng. Không để ý nhìn sang Mỹ Na đối diện, chỉ thấy nó cúi đầu, tay phải nắm chặt đôi đũa, như thể đến cả hơi thở cũng ngừng lại, không hề nhúc nhích.

Tôi hỏi: “Em sao vậy?” Mỹ Na lúc này mới tỉnh táo lại, quay sang tôi cười cười: “Không có gì ạ.”

“Ừm…” Mặc dù tôi cảm thấy nó có chút khác thường, nhưng nó không nói, tôi cũng không tiện hỏi. Chuyển chủ đề, tôi nói: “Lát nữa anh đi giúp em lấy quần áo.”

“Không vội đâu, chiều nay anh đi cùng Huyền My đến thư viện đi. Chuyện quần áo, để sau rồi nói.”

“Ồ, vậy được, ngày mai có thời gian rồi anh giúp em lấy.”

Ăn trưa xong, theo như đã hẹn, tôi định đi cùng Huyền My đến thư viện. Nó lại giở thói trẻ con, hai tay ôm ngực, giận dỗi ngồi ở mép giường, nói gì cũng không chịu đi. Khuyên mãi, cuối cùng tôi một tay ôm lấy nó, mặc kệ nó giãy giụa la hét, đưa nó ra khỏi nhà.

Như Ý vốn định về nhà, tôi nói cô ấy về nhà cũng là học bài, không bằng đi cùng chúng tôi đến thư viện, không khí còn tốt hơn ở nhà một chút. Như Ý nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo.

Ở thư viện đến tận chạng vạng. Lúc về đến nhà, bất ngờ phát hiện mẹ đã đi công tác về. Tôi cũng không biết tại sao, mấy ngày không gặp mẹ, lại có chút kích động.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy mẹ ngồi ở mép giường, cau mày, ánh mắt sững sờ, ngây người nhìn về phía trước. Khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, như vừa mới ốm nặng dậy. Lòng tôi thầm đau xót, đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ về khi nào vậy ạ?”

Mẹ không nói gì, thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi một cái.

“Mẹ, sắc mặt mẹ không tốt lắm, có phải người vẫn chưa khỏe không ạ?”

Mẹ mặt không chút cảm xúc, uể oải nói một câu: “Ra ngoài.”

Tôi do dự một chút rồi mở miệng: “Mẹ, hay là con lại đi hầm cho mẹ chút cháo nhé.”

“Mẹ bảo con ra ngoài.” Giọng mẹ vẫn lạnh lùng như cũ.

Thái độ của mẹ làm tôi vừa sợ hãi vừa oan ức. Còn muốn nói gì đó thì Huyền My ở phía sau kéo tay áo tôi, kéo tôi ra ngoài.

Huyền My hỏi: “Mẹ rốt cuộc sao vậy, đi công tác một chuyến về sao lại như người mất hồn thế này.”

“Không hiểu được.” Miệng nói vậy, nhưng kết hợp những chuyện xảy ra gần đây, cùng với sự thay đổi thái độ của mẹ đối với tôi, tôi mơ hồ cảm thấy có chút bất an. Từ sau giấc mơ xuân hôm đó, trong đầu tôi cứ luẩn quẩn một ý nghĩ đáng sợ, tôi không dám nghĩ đến, cũng không dám xác nhận, nhưng thái độ của mẹ lại cứ như đang chứng thực cái ý nghĩ đáng sợ đó.

Trở lại phòng ngủ, tôi ngây người ngồi trước bàn học, hết lần này đến lần khác nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây. Mẹ nôn khan muốn ói, nổi giận vô cớ, rồi lại nói với dì Dung là phải đi bệnh viện. Nối liền những chuyện này lại với nhau, tôi càng nghĩ càng sợ hãi. Nếu đúng như tôi nghĩ, vậy thì tôi thật sự không bằng cầm thú.

Mẹ từ sau khi về nhà liền nhốt mình trong phòng, cơm tối cũng là do Huyền My mang vào. Trước kia chuyện này nhất định là tôi giành làm, nhưng bây giờ tôi thật sự có chút sợ hãi đối mặt với mẹ.

Phòng ngủ của tôi vẫn bị Huyền My chiếm dụng. Nửa đêm nằm trên sofa phòng khách, trằn trọc mãi không ngủ được. Sáng hôm sau cũng không có tâm trí học hành, dứt khoát đến nhà Mỹ Na giúp nó lấy quần áo.

Chìa khóa là Mỹ Na đưa cho tôi. Mở cửa phòng, một luồng hơi ẩm mốc xộc vào mũi. Nhà cũ không có người ở, vài ngày không thông gió là sẽ trở nên như vậy.

Tôi cũng không có tâm trạng phàn nàn gì, vào phòng nó tìm vài bộ quần áo trong tủ, chuẩn bị rời đi thì cửa chính lại có tiếng chìa khóa xoay. Tôi sững người, đầu tiên nghĩ đến là Mỹ Na cũng đến đây? Nhưng lập tức lại phủ định ý nghĩ này. Chìa khóa của nó đang ở chỗ tôi, hơn nữa chân lại bị thương, nếu nó tự đến được thì đã sớm tự đến rồi.

Một lát sau, cửa chính mở ra, bước vào là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, đeo kính, râu ria xồm xoàm. Nhìn thấy tôi, ông ta cũng sững người, theo bản năng lùi lại một bước, cảnh giác nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng chất vấn: “Cậu là ai? Sao cậu lại vào được đây?”

“Mở cửa vào chứ sao.” Tôi giơ chiếc chìa khóa trong tay lên.

“Chìa khóa từ đâu mà có? Khoan đã, cậu là ai?”

“Tôi là…” Tôi đoán đây là bác cả của Mỹ Na. Vừa định nói thật thì bỗng nhớ ra, Mỹ Na hình như chưa từng nói, người nhà bên đó có biết toàn bộ sự việc chưa. Nếu nó chưa nói ra mà tôi lại nói huỵch toẹt ra thì chẳng phải là chọc phải tổ ong vò vẽ sao.

“Hỏi cậu đấy, cậu rốt cuộc là ai? Chìa khóa từ đâu mà có?” Người đàn ông gầm lên.

“Mỹ Na đưa cho tôi.”

“Mỹ Na?” Người đàn ông nhíu mày, nghi ngờ nhìn tôi: “Cậu với Mỹ Na có quan hệ gì? Nó đưa chìa khóa cho cậu làm gì?”

“Tôi là bạn của Mỹ Na, chân nó bị thương, tôi đến lấy giúp nó vài bộ quần áo.”

“Chân nó bị thương à?” Người đàn ông có chút ngạc nhiên: “Nó người đâu? Nó bây giờ đang ở đâu?”

Tôi nhớ lại vết bầm tím trên mặt Mỹ Na, đối với người đàn ông trước mắt vô cùng chán ghét. Giơ túi quần áo trong tay lên: “Tôi chỉ là đến lấy quần áo giúp nó thôi, lát nữa gặp nó, tôi sẽ bảo nó gọi điện lại cho ông.” Nói xong tôi cất bước đi ra ngoài. Người đàn ông vội vàng chặn đường, đưa tay đẩy tôi một cái, nói: “Cậu đừng đi. Trước tiên nói rõ mọi chuyện đã.”

“Tôi đã nói rồi, lát nữa sẽ bảo nó gọi điện lại cho ông.” Tôi cố gắng đi ra ngoài, ông ta lại dùng sức ấn vai tôi xuống, gầm lên: “Tôi hỏi cậu Mỹ Na bây giờ đang ở đâu?”

Tôi cũng nổi nóng, trừng mắt nhìn ông ta, lớn tiếng nói: “Tôi không biết! Ông tránh ra!”

“Thằng nhóc, mày gào cái gì đấy hả. Sao nào, mày còn định đánh người à?”

Tôi không muốn để ý đến ông ta, cúi đầu cố gắng xông ra ngoài, kết quả bị người đàn ông dùng sức đẩy, lùi lại phía sau vài bước. Cơn tức của tôi bùng lên, ném mạnh túi quần áo trong tay về phía ông ta…

Nửa tiếng sau, hai chúng tôi có mặt ở đồn công an. Mặt tôi chảy máu, nhưng ông ta cũng không chiếm được chút lợi thế nào. Ban đầu tôi không muốn động thủ với ông ta, nhưng nghĩ đến vết thương trên mặt Mỹ Na, cơn tức trong lòng không có chỗ trút, kết quả là cùng ông ta đánh nhau. Người đàn ông này tuổi không còn trẻ nhưng đánh nhau cũng khá là hăng, vừa nhìn đã biết không phải hạng người hiền lành gì. Sau đó hàng xóm báo cảnh sát, chúng tôi bị đưa đến đồn công an.

Không bao lâu sau, mẹ đến. Sợ đến mức tôi theo bản năng né tránh. Ngoài dự đoán của tôi là, lần này mẹ lại không đánh tôi. Dưới sự hòa giải của cảnh sát, tôi và bác cả của Mỹ Na đã đạt được thỏa thuận.

Trước khi rời khỏi đồn công an, bác cả của Mỹ Na hỏi han tung tích của Mỹ Na. Mẹ liếc ông ta một cái rồi đáp: “Tôi sẽ bảo Mỹ Na liên lạc với ông.”

Sau khi lên xe, tôi sợ mẹ mắng, liền tự mình xoa xoa vết thương trên mặt, rên rỉ: “Ối chao, đau thật. Lão già đó ra tay cũng ác thật đấy.”

Mẹ liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, đưa tay khởi động xe.

Tôi cười hì hì nói: “Mẹ con đúng là oai phong thật, chỉ nói một câu qua loa mà lão già kia đến rắm cũng không dám thả một cái.”

Mẹ hừ lạnh một tiếng, mắng: “Con đánh nhau với người ta, có phải cảm thấy rất oai không?”

“Chưa ạ, con cũng không muốn đánh nhau với ông ta, là ông ta động thủ trước.”

Mẹ không nói gì thêm, yên tâm lái xe, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Đầu óc tôi lại bắt đầu suy nghĩ những chuyện xảy ra gần đây, không nhịn được hỏi: “Mẹ, mấy hôm trước mẹ đi đâu thế ạ?”

Mẹ mày hơi nhíu lại, quay đầu liếc nhìn tôi một cái, lạnh lùng nói: “Hỏi cái này làm gì?”

“Quan tâm mẹ chứ sao, mẹ sức khỏe không tốt, con sợ mẹ ở bên ngoài ăn uống không tốt, bệnh dạ dày lại tái phát.”

“Quan tâm việc học của con đi.” Tôi bị mẹ mắng cho một trận, im bặt không dám nói gì thêm.

Mối quan hệ vốn đã dịu đi chút ít giữa hai mẹ con, gần đây lại trở nên lạnh nhạt như vậy. Mấu chốt nhất là tôi vẫn không biết rốt cuộc nguyên nhân là gì. Nếu đúng như tôi nghĩ, vậy thì không xong rồi. Vốn định lựa lời thăm dò một chút, nhưng nghĩ lại ngay, mẹ là người coi trọng thể diện như vậy, nếu chuyện này là thật mà lại bị tôi vạch trần ngay mặt thì đơn giản là làm mẹ xấu hổ vô cùng. Lúc đó muốn hàn gắn vết rạn nứt giữa hai mẹ con thì gần như là không thể nào.

Đúng, chuyện này bất kể có phải là thật hay không, nhất định không được đi chứng thực, đến cả nghĩ cũng không được nghĩ đến.

Mẹ thấy tôi một lúc lâu không nói chuyện, ngược lại mở miệng hỏi: “Nửa ngày không nói lời nào, nghĩ gì thế?”

Tôi đang chìm sâu trong cảm giác tội lỗi, nghe vậy kinh ngạc, đầu óc lại có chút đoản mạch, thuận miệng bịa một lý do: “Sinh nhật ba sắp đến rồi, con đang nghĩ nên tặng ba quà gì đây.”

“Suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện có không đâu, con mà ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm túc học tập thì chính là món quà sinh nhật tốt nhất cho ba con rồi.”

Tôi há miệng định nói nhưng lại thôi. Mẹ lại nói thêm một câu: “Bớt nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đi, tập trung hết tâm trí vào việc học cho mẹ.”

“Dạ.” Tôi đáp một tiếng, không nói gì thêm nữa.

Sau khi về đến nhà, mẹ gọi Mỹ Na vào phòng, không biết đã nói những gì. Huyền My thấy mặt tôi bầm tím, đưa tay chạm một cái, đau đến mức tôi “Hít” một tiếng, hung hăng lườm nó một cái: “Em có bệnh à.”

Huyền My hỏi: “Anh lại đánh nhau với người ta à?” Tôi thuận miệng “Ừm” một tiếng. Huyền My cười nói: “Anh đúng là một khắc cũng không được yên ổn nhỉ, ra ngoài một lát đã đánh nhau một trận rồi. Bị dạy dỗ rồi chứ? Anh đã cuối cấp ba rồi, sắp thi tốt nghiệp đến nơi rồi, có thể làm chút chuyện nghiêm túc được không.”

“Em cũng học cấp hai rồi, đừng có suốt ngày hi hi ha ha nữa, làm chút chuyện nghiêm túc đi, thoáng cái là em cũng phải thi tốt nghiệp rồi đấy.”

“Thành tích học tập của em tốt, không cần anh quan tâm.”

Tôi không có tâm trạng đấu khẩu với nó, một mình về phòng. Mẹ và Mỹ Na nói chuyện gần mười phút, không biết họ đã nói những gì. Tôi nghĩ chắc là liên quan đến bác cả và bà nội của nó, họ không nói, tôi cũng không hỏi.

Huyền My buổi chiều liền trở lại trường. Không có người tranh phòng với tôi nữa, không cần phải ngủ trên sofa nữa. Chỉ là trong lòng có một khúc mắc, nửa đêm nằm trên giường, trằn trọc như nướng bánh, làm thế nào cũng không ngủ được.

Vì một phút nông nổi, tôi đã phạm phải một sai lầm lớn, gây ra vô số hậu quả. May mắn mẹ đủ kiên cường, nếu đổi lại là một người phụ nữ khác, e là đã sớm suy sụp rồi. Suy nghĩ cả đêm, nên làm thế nào để bù đắp sai lầm, làm mẹ vui lòng.

Cho đến sáng sớm hôm sau, cuối cùng tôi cũng quyết định. Trước khi đến trường, tôi đứng trước mặt mẹ, trịnh trọng nói: “Mẹ, con quyết định rồi.”

Mẹ có chút khó hiểu, hỏi lại: “Quyết định cái gì?”

Tôi nói: “Con muốn thi vào Bách Khoa.”

Mẹ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi không lạnh không nhạt nói một câu: “Vậy thì thi đi.”

Tôi vội vàng nói: “Con nói thật đấy, con muốn thi vào Bách Khoa. Mẹ không phải vẫn luôn nói con không có lý tưởng, không có chí tiến thủ sao. Con quyết định rồi, con muốn thi vào Bách Khoa, con nhất định phải thi đỗ Bách Khoa.”

“Có lý tưởng có hoài bão là chuyện tốt, nhưng đừng có ảo tưởng hão huyền. Rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng, con tự mình vẫn phải suy nghĩ cho rõ ràng một chút.” Lời tuy nói vậy, nhưng không ép mình một chút, sao biết được mình rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.

Nói thật, tôi không phải đặc biệt muốn học Bách Khoa, chỉ là muốn dùng cách này để bày tỏ quyết tâm hối cải của mình với mẹ, dỗ mẹ vui lòng. Từ hôm đó trở đi, tôi bắt đầu vứt bỏ hết mọi tạp niệm, dốc toàn lực, vùi đầu vào học tập ôn luyện. Thái độ của mẹ đối với tôi vẫn không lạnh không nóng. Tôi cũng không để ý nhiều như vậy, dù có nói năng ngọt xớt đến đâu cũng không thể nào lấp đầy vết rạn nứt giữa hai mẹ con. Chỉ có đạt được thành tích tốt, thi đỗ vào trường đại học danh tiếng mới có thể chứng minh quyết tâm hối cải của tôi.

Chuyện thi vào Bách Khoa, tôi là nghiêm túc đấy.

Nhoáng một cái mấy ngày trôi qua, lại đến cuối tuần. Chiều hôm đó tôi đang ở trong phòng ôn bài, cảm thấy khát nước, đưa tay định lấy cốc nước thì kinh ngạc phát hiện mẹ đang đứng ở một bên.

“Mẹ, mẹ sao lại ở đây ạ, làm con giật cả mình.” Nghĩ chắc là do quá nhập tâm nên đến cả mẹ vào phòng lúc nào tôi cũng không hề hay biết.

Mẹ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi mở miệng hỏi: “Mắt thâm quầng nặng thế, có phải không được nghỉ ngơi tốt không?”

“Tạm được ạ, cũng không buồn ngủ lắm.” Gần đây quả thật thiếu ngủ, có lúc một giờ đêm mới ngủ, sáng năm giờ đã bò dậy rồi.

“Học tập quan trọng, nhưng cũng đừng làm hỏng sức khỏe, mất nhiều hơn được đấy.”

Một tuần nay, tôi và mẹ về cơ bản không có mấy trao đổi. Đối mặt với sự quan tâm đột ngột của mẹ, tôi có chút thụ sủng nhược kinh, như một đứa trẻ con gãi gãi đầu, cười nói: “Người trẻ tuổi mà, thức đêm là chuyện bình thường, so với việc thức cả đêm chơi game thì đây chẳng thấm vào đâu cả.”

Mẹ không nói gì, chỉ đứng đó nhìn tôi chằm chằm. Tôi định xoay người tiếp tục học bài, nhưng lại có chút lúng túng, thăm dò hỏi: “Mẹ, mẹ có việc gì không ạ?”

Mẹ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Con không phải nói muốn thi vào khoa Khảo cổ sao, mẹ tìm người hỏi thăm một chút rồi, chuyên ngành Lịch sử Khảo cổ của trường Sư phạm tỉnh mình rất tốt đấy.”

“Ừm…” Mẹ thấy tôi nhíu mày, hỏi: “Sao vậy?”

“Con suy nghĩ kỹ rồi, con đúng là rất hứng thú với khảo cổ, nhưng đó cũng chỉ là một trong những sở thích của con thôi. Con… con vẫn quyết định nghe theo đề nghị của mẹ, học ngành Quản trị Kinh doanh.”

“Sao lại thay đổi ý định rồi?”

“Chuyện khảo cổ ấy à, không phải là vùi đầu vào đống giấy lộn thì cũng là phơi mặt ngoài đồng gió thổi nắng chan. Bây giờ con thì có hứng thú đấy, nhưng lỡ như sau này hết hứng thú rồi thì biết đâu lại thấy nhàm chán. Con cân nhắc kỹ rồi, tính cách của con không hợp làm nghiên cứu học thuật đâu, không đủ kiên nhẫn.”

Mẹ nghe xong lời này của tôi, hình như cũng không có ý trách móc, ngược lại hỏi: “Vậy sao con lại nhớ đến việc học Quản trị Kinh doanh?”

“Có lẽ là bị mẹ ảnh hưởng, mẹ ở công ty mạnh mẽ quyết đoán, hô phong hoán vũ, dáng vẻ đó để lại ấn tượng rất sâu sắc cho con. Con cũng muốn giống như mẹ, trở thành một nữ cường nhân.”

Mẹ nghe vậy sững người. Tôi vội vàng sửa miệng: “Không phải không phải, con muốn trở thành một nhân sự thương mại cao cấp giống như mẹ, comple cà vạt, giày da bóng loáng, bên cạnh có thư ký xách túi, tay cầm điện thoại 8848, oai phong biết bao.”

Mẹ lườm tôi một cái: “Lại bắt đầu nói năng linh tinh rồi.”

Lúc này tôi mới phản ứng lại, vội vàng dùng tay che miệng mình, nhíu mày thở dài: “Sao con lại không quản được cái miệng này của mình cơ chứ. Suốt ngày nói năng linh tinh.” Mẹ nhìn tôi tự đánh mình, cũng không ngăn cản.

Một lát sau, mẹ lại hỏi: “Vậy con đã nghĩ kỹ thi trường nào chưa?”

“Không phải con đã nói với mẹ rồi sao, Bách Khoa chứ sao.”

Mẹ cho rằng tôi đang nói đùa, có chút bất mãn: “Mẹ đang hỏi nghiêm túc, con đã suy nghĩ cẩn thận, cân nhắc kỹ chưa?”

“Con nghiêm túc mà, con mà không phải vì thi Bách Khoa thì con có thể ngày nào cũng liều mạng học hành như vậy sao? Mẹ, có phải mẹ cảm thấy con không thể nào thi đỗ được không?”

Mẹ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Mẹ tin tưởng con có bản lĩnh đó, với đầu óc của con, chỉ cần chịu khó nghiêm túc học tập thì nhất định có thể thi đỗ Bách Khoa. Nhưng con bây giờ không có nhiều thời gian, đã là học kỳ sau của lớp 12 rồi, sắp thi tốt nghiệp đến nơi rồi, con bỏ bê việc học lâu như vậy, cho dù có nước đến chân mới nhảy thì con có thể nhảy được bao xa. Vẫn là nên đặt một mục tiêu thực tế hơn một chút đi.”

Tôi biết mẹ nói có lý, nhưng tôi đã đâm lao thì phải theo lao rồi, cứ như bị ma ám vậy, một lòng muốn thi vào Bách Khoa.

“Mẹ, mẹ nói đúng, nhưng con vẫn muốn thử một lần, lỡ như thành công thì sao?”

“Vậy lỡ như thất bại thì sao?”

“Thất bại thì học lại, năm sau thi tiếp.”

“Vậy con muốn học lại mà vẫn không thi đỗ thì sao?”

“Vậy thì cứ học lại mãi.”

Mẹ sốt ruột: “Con đây lại nổi hứng gì thế, sao cứ sống chết đòi thi vào Bách Khoa bằng được vậy?”

Tôi cũng không biết tại sao lại có ý nghĩ này. Có lẽ là muốn dùng cách này để được mẹ tha thứ, dỗ mẹ vui lòng, có lẽ là vì sự khiển trách của lương tâm, tự mình trừng phạt bản thân. Dù sao bất kể là gì, chỉ có đặt ra mục tiêu này, vùi đầu tiến về phía trước mới có thể làm tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút.

“Mẹ, mẹ đừng khuyên con nữa, con nhất định phải thi vào Bách Khoa.”

Mẹ còn định nói gì đó, tôi khoát tay: “Con còn phải ôn bài, mẹ mà không có việc gì thì ra ngoài trước đi ạ.”

Mẹ há miệng định nói rồi lại thở dài một hơi, xoay người rời khỏi phòng ngủ. Tôi ngây người một lúc rồi quay đầu tiếp tục ôn bài.

Một lát sau, mẹ lại vào, nói với tôi: “Con đừng đọc sách nữa, xuống dưới đi dạo một vòng đi.”

“Ừm?” Tôi không hiểu ý mẹ. Mẹ vẻ mặt có chút phức tạp, lạnh lùng mà lại mang một chút thương yêu, lông mày khẽ chau lại, nói với tôi: “Chỉ đọc sách mà không vận động cũng không được, xuống đi dạo, phơi nắng một chút.”

“Mẹ cũng nói rồi đấy, con không có nhiều thời gian như vậy đâu.” Tôi lại một lần nữa cúi đầu làm bài.

“Con có thi đỗ Bách Khoa hay không, không quan trọng chút thời gian này đâu. Mau đi đi.”

“Không đi.”

Mẹ có chút tức giận thở dài, im lặng một lát rồi đột nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”

Tôi nghe vậy sững người, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chủ nhật ạ.”

“Còn gì nữa không?”

“Còn có…”

“Hôm nay là sinh nhật ba con đấy.” Lúc này tôi mới hiểu ra.

Mẹ hừ một tiếng: “Con không phải nói muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho ba con sao, quà đâu?”

Tôi có chút ngượng ngùng: “Mải học quá nên quên mất ạ.”

“Mẹ mua một cái bánh sinh nhật rồi, con đi lấy đi.”

Tôi biết ý của mẹ, do dự một lát rồi vẫn nói: “Mẹ đi đi, con thật sự không phân thân được.”

“Mẹ sức khỏe không tốt.” Tôi sững người, cũng không biết mẹ nói thật hay giả, quay đầu lại hỏi: “Chỗ nào không khỏe ạ?”

Mẹ tức giận nói: “Con quan tâm mẹ chỗ nào không khỏe làm gì. Con rốt cuộc có đi hay không?”

Mẹ đã nói đến nước này rồi, tôi bất đắc dĩ đứng dậy, gật đầu nói: “Đi đi đi, con đi ngay đây.”

Mẹ đưa hóa đơn cho tôi rồi nói: “Con không cần vội về, lấy bánh kem xong thì trực tiếp đến nhà hàng luôn nhé.” Mẹ đọc địa chỉ nhà hàng cho tôi rồi đuổi tôi ra khỏi nhà.

Bây giờ mới bốn giờ chiều, còn lâu mới đến giờ ăn tối, cũng không vội đi lấy bánh kem. Tôi lang thang không mục đích trên phố, cảm thấy có chút buồn cười. Trước kia không muốn học bài thì bị mẹ đủ kiểu răn dạy la mắng, bây giờ muốn học bài thì lại bị đuổi xuống lầu. Nhưng tôi cũng biết, đây là mẹ đang lo cho sức khỏe của tôi. Mẹ càng như vậy, lòng tôi lại càng thêm áy náy.

Cứ đi dạo đến năm rưỡi, tôi đi lấy bánh sinh nhật rồi đến nhà hàng đã đặt. Mọi năm sinh nhật ba đều có một vài đồng nghiệp bạn bè đến chúc mừng, nhưng năm nay có thêm Mỹ Na nên không mời người ngoài, chỉ là một bữa tiệc gia đình.

Tôi là người đến đầu tiên, ngồi trong phòng riêng học từ mới. Chỉ một lát sau, mẹ và Huyền My đã đến. Huyền My hôm nay vẫn đi học, là cố ý xin nghỉ, được mẹ lái xe đón về.

Vào phòng, nó đi đến sau lưng tôi, nhảy lên, hai tay vỗ mạnh vào vai tôi, hét lớn một tiếng: “Hê! Đồ thần kinh!”

Nếu là trước kia, không tránh khỏi sẽ đùa giỡn với nó một phen, nhưng lúc này đầu óc tôi toàn nghĩ đến chuyện thi đại học, không có chút hứng thú nào mà đùa giỡn với nó. Huyền My thấy tôi vẻ mặt thờ ơ, nhíu mày: “Sao thế hả, ai nợ anh 800 đồng tiền à.”

Tôi không để ý đến nó. Mẹ tìm một chỗ ngồi xuống, cũng không nói gì. Huyền My bĩu môi, lẩm bẩm: “Sao ai cũng im lặng thế này.” Nó đi một vòng trong phòng, nhìn thấy chiếc bánh kem trên tủ, không khỏi hai mắt sáng lên, quay đầu hỏi: “Mẹ ơi, con ăn trước một miếng được không?”

Mẹ nói: “Đó là bánh sinh nhật của ba con, ba con còn chưa đến mà.”

“Con biết rồi. Con nghĩ… chúng ta có thể thay ba chúc mừng trước một chút được không.”

Mẹ mất kiên nhẫn mắng: “Chỉ có con là ham ăn thôi.”

Huyền My lưu luyến nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem, cảm giác nước miếng sắp chảy ra rồi. Tôi nói với nó: “Bên cạnh có một cái túi nhỏ, bên trong là mua cho em đấy.”

Bên cạnh chiếc bánh kem có một cái túi nhỏ. Huyền My mở ra xem, là một miếng bánh kem nhỏ cho một người ăn, vừa mừng vừa sợ, hỏi: “Đây là anh mua cho em à?”

“Mua riêng cho em đấy, anh biết ngay em nhìn thấy bánh kem là chắc chắn sẽ thèm nhỏ dãi mà.”

Huyền My cười hì hì: “Cảm ơn anh, thần… ca ca.”

Mẹ đứng một bên nói móc: “Bình thường thì là đồ thần kinh, có được miếng bánh là thành thần ca ca ngay.”

Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng, nhìn về phía mẹ. Mẹ lại quay mặt sang một bên.

Huyền My cũng không thèm để ý, cười nói: “Không có bánh kem thì là đồ thần kinh, có bánh kem thì là thần ca ca.” Nói xong, nó ngồi một bên vui vẻ ăn bánh kem.

Chỉ một lát sau, ba mang theo Mỹ Na đến. Chân Mỹ Na đã đỡ hơn nhiều, có thể đi học được rồi. Sau khi tan học mới được ba tiện đường đón về.

Cả nhà xem như đã đông đủ, cũng không cần hàn huyên gì thêm, có thể bắt đầu bữa tiệc. Vì đã đặt cơm trước nên chỉ cần dặn một tiếng là rất nhanh đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ.

Huyền My vội vàng không chờ được đặt bánh kem lên bàn, châm nến rồi tắt đèn điện. Chúng tôi cùng nhau vỗ tay hát bài chúc mừng sinh nhật. Ba ước một điều ước rồi một hơi thổi tắt nến trên bánh.

Sau khi đèn được bật lại, Huyền My cười hỏi: “Ba ơi, ba ước điều gì thế ạ?”

Mỹ Na nói một câu: “Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa đâu.” Huyền My lườm nó một cái: “Cần cô lắm lời à.”

Ba cười nói: “Ba ước An Đông thi đỗ đại học, Huyền My học hành tiến bộ, Mỹ Na mạnh khỏe, mẹ các con thì vui vẻ, cả nhà chúng ta hòa thuận, hạnh phúc mỹ mãn.”

Tôi không nhịn được cười nói: “Ba đúng là tham lam thật đấy, một hơi ước nhiều điều như vậy.”

Huyền My cướp lời: “Sinh nhật một năm mới có một lần, không ước nhiều một chút thì sao được. Vả lại, cũng đâu có quy định được ước bao nhiêu điều đâu.”

Đặt bánh kem sang một bên, rồi rót rượu, rót nước ngọt, tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu. Vì ba là nhân vật chính hôm nay nên mẹ thay mặt phát biểu. Mẹ nâng ly rượu lên, từ từ nói: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ 41 của ba các con. Ba các con, vì gia đình này, ngày đêm vất vả, lo toan trong ngoài, tuy nói tác dụng có hạn, nhưng không có công lao thì cũng có khổ lao.”

Ba lắc đầu cười khổ.

“Ba các con, tính tình bảo thủ, không biết ứng biến, không hiểu chuyện đời, ở đơn vị bao nhiêu năm nay, vừa không thăng quan, cũng không phát tài, không bằng ba nhà người ta. Nhưng mà…” Mẹ đang nói thì dừng lại, nhìn ba, nhỏ giọng nói: “Không có sự ủng hộ của ba các con, mẹ không thể nào yên tâm làm việc, không có ba các con, An Đông sẽ phải chịu thêm bao nhiêu trận đòn, Huyền My sẽ phải thiếu ăn bao nhiêu đồ ăn vặt, Mỹ Na cũng không thể nào trở thành một thành viên của gia đình chúng ta. Không có ba các con, gia đình này của chúng ta sẽ không phải là một gia đình trọn vẹn.”

Mẹ từ từ nâng ly rượu lên: “Chúc ba các con sinh nhật vui vẻ.”

Chúng tôi cùng đứng dậy, đồng thanh nói: “Chúc ba sinh nhật vui vẻ.”

Mắt ba từ từ lướt qua từng người chúng tôi, vui đến mức miệng không khép lại được. Có được gia đình như thế này, còn mong gì hơn nữa. Cuối cùng, mẹ nhìn ba một cách đầy tình cảm, dịu dàng nói: “Chồng ơi, chúc chồng sinh nhật vui vẻ.”

“Coong” một tiếng, ly rượu chạm vào nhau, hai vợ chồng nhìn nhau cười. Nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt mẹ, lòng tôi trăm mối ngổn ngang, càng thêm căm hận chính mình. Vì một phút ham muốn nhất thời mà suýt nữa đã phá hủy gia đình của chúng tôi.

Huyền My thấy tôi mặt mày ủ rũ, dùng tay huých nhẹ vào tôi một cái, hỏi: “Anh sao thế? Sinh nhật ba mà anh cứ rầu rĩ thế, xui xẻo lắm đấy.”

Ba cũng nhận ra sự khác thường của tôi, hỏi: “Con có phải không khỏe trong người không?”

“Không không có ạ!” Tôi vội vàng xua tay, rồi nâng ly nước ngọt lên: “Ba ơi, chúc ba mãi mãi tươi trẻ, năm tháng như thuở ban đầu. Chúc ba… cùng mẹ trọn đời, bạc đầu giai lão.”

Ba cười lớn cụng ly với tôi, rồi một hơi uống cạn ly rượu. Tôi ngồi xuống, lén liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy mẹ sắc mặt như thường ngồi đó, không hề vì lời chúc của tôi mà có chút xúc động nào.

Huyền My tiếp lời nâng ly: “Ba ơi, chúc ba mỗi năm đều có ngày hôm nay, mỗi tháng đều có buổi sáng hôm nay. Con nguyện làm chiếc áo bông tri kỷ của ba cả đời.” Ba hài lòng cụng ly với nó, trong mắt hình như lấp lánh những giọt nước mắt xúc động.

Cuối cùng, Mỹ Na, người nãy giờ vẫn im lặng ngoan ngoãn ngồi một bên, từ từ đứng dậy, nâng ly nói: “Ba ơi, con thật sự rất vui vì ba là ba của con, con cũng rất vui vì mọi người có thể chấp nhận con, để con một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.”

“Mỹ Na…” Ba có lẽ sợ nó nhớ lại chuyện không vui, định cắt ngang lời nó.

Mỹ Na nói tiếp: “Mọi người đều là người tốt, đều là người lương thiện, có được những người thân như mọi người, con thật sự rất vui. Ba ơi, chúc ba vạn sự như ý, hạnh phúc mãi mãi.”

Ba cụng ly với nó, nói: “Mỹ Na, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải khách sáo như vậy.”

“Vâng.” Mỹ Na gật gật đầu, vừa định ngồi xuống lại thì như bỗng nhớ ra điều gì đó, lại đứng dậy nói: “Ba ơi, Dì Huyền Anh, tuy con biết hai người muốn cho chúng con một bất ngờ, nhưng con vẫn muốn chúc mừng hai người.”

Chúng tôi đều bị nó làm cho không hiểu ra sao cả. Nhìn khuôn mặt nó cười ngọt ngào, lòng tôi bỗng có một dự cảm chẳng lành. Vừa định đứng dậy ngăn cản thì nghe thấy nó cười nói: “Chúc mừng hai người lại có thêm em bé.”


Còn tiếp…

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng