Phần 13: Xây Dựng Lại Tu Vi
Một đại mỹ nhân học viện Lưu Bích Hà và một nữ mỹ trẻ đẹp nhất học viện Phạm Thúy Uyên đều nước mắt lưng tròng trên đường bay về một nơi vô định. Mới đầu cả hai cùng đứng lăng không trên không, xem cuộc hoan lạc của Thiên Vân và Anh Thư, nhưng hai nàng đều đứng rất riêng biệt nên không ai biết sự hiện diện của ai. Nhưng rồi trên đường bay về thì lại vô tình gặp mặt nhau, cả hai đều nhìn nhau không nói một lời nào và rồi sau đó cứ như thế cùng nhau song song bay đi. Cả hai đều mang cho mình sự mông lung giữa hai suy tư khác nhau, hai thái độ cũng khác nhau, nhưng chỉ có một điểm chung đó là… ghen tuông. Và cả cô cứ mang suy tư đó bay đi cho đến khi cùng về chung một chỗ lúc nào không hay.
Trong khi Thiên Vân trong suốt cuộc hoang dâm cho đến kết thúc cũng không biết gì về sự hiện diện của của bốn vị nữ khán giả. Ngoài Phạm Thúy Uyên và Lưu Bích Hà ra còn hai người phụ nữ kia, chính là hai vị công chúa Nhã Hân và Ngọc Hân vẫn chưa rời khỏi học viện quay về Hoàng Gia. Nhưng chính vì hai người chưa có liên hệ mật thiết với Thiên Vân nên cả hai đều không mang tâm trạng đau khổ gì cả, trái lại trong lòng lại nhóm lên một chút thú vị.
Văn Phòng phó viện trưởng.
Hiện giờ hai người phụ nữ tự tách riêng ra mỗi người ngồi một nơi, có điểm chung là tuy không còn thút thít khóc thành tiếng nữa nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Rồi được một lúc…
– Thúy Uyên! Có phải cô… cô… cũng có chuyện gì đó với Thiên Vân rồi sao? Hãy trả lời thật cho tôi biết đi…
– Phó viện trưởng! Vậy là cô cũng đã…
Cả hai lại rơi im lặng cúi mặt xuống trầm mặt, nhưng dường như đã ngầm hiểu chuyện gì đã xảy ra, bởi linh tính của phụ nữ đã mách bảo nhau chuyện đã đúng như thế. Nhưng bầu không khí ở đây đã trở nên im lặng đến đáng sợ, nhưng càng đáng sợ hơn là…
Sau tiếng gõ cửa là tiếng mở cửa văn phòng bước vào, người vừa mới bước vào thì… “Vèo, xoảng” xém ăn nguyên combo cả ấm cả chén bay xược qua mang tai và đập vào tường phía sau. Thiên Vân hoảng hồn trước hiện tượng xảy ra, khiến cho tim đập thình thịch liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực…
– CÚT! CÚT ĐI CHO TÔI… TÔI KHÔNG MUỐN THẤY CẬU NỮA… TÔI KHÔNG CẦN CẬU NỮA… BIẾN ĐI CHO KHUẤT MẮT TÔI…
Tiếng hét của Phạm Thúy Uyên làm Thiên Vân cứ đứng trân hai con mắt ra không biết chuyện gì đã xảy ra. Hét xong, Thúy Uyên khụy người xuống đất khóc nức nở, cơn ghen tuông của nàng đã lên đỉnh cao trào khi vừa thấy Thiên Vân đột ngột bước vào càng khiến trái tim nàng bây giờ đã tan nát. Còn Lưu Bích Hà thì khác, chẳng thà nàng cũng như Thúy Uyên thì còn biết đường mà né, chứ còn đằng này dưới sự bình tĩnh của nàng lại càng thêm đáng sợ hơn gấp bội. Nàng thả nhẹ nhàng nói một câu kèm theo một ánh mắt sắc như dao cạo khiến Thiên Vân muốn lạnh hết sống lưng…
– Thiên Vân! Con đi đi… chút xíu nữa mẹ sẽ nói chuyện riêng với con… còn bây giờ mẹ chỉ muốn ở riêng một mình…
– Dạ… dạ… dạ được ạ!
Vốn dĩ sau khi Thiên Vân thành công thắng cấp lên Pháp Sư cấp B sơ kỳ, ngay lập tức Thiên Vân liền có suy nghĩ sẽ đến đây để khoe với mẹ, nhưng ai ngờ vừa mới bước vào lại gặp phải tình cảnh kinh hồn bạt vía như lúc này, còn có ánh mắt đáng sợ của mẹ nữa. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này. Khi đã ra khỏi văn phòng Thiên Vân chợt nảy lên ý nghĩ cực kỳ hoảng hốt.
“Có lẽ nào… họ biết chuyện giữa mình và cô Anh Thư rồi không? Sáu đạo lôi kiếp kinh thiên động địa đến thế kia cơ mà… vậy thì phải làm sao đây… làm sao đây…”
Mang theo nỗi lo lắng của mình, thẫn thờ bước ra ngoài sân…
– Thiên Vân! Sao ra nhanh vậy… bộ có chuyện gì hả?
Ngồi trên xe chờ sẵn ở ngoài, Anh Thư vừa mới định lái về trạm y tế của mình, thì lại thấy Thiên Vân đã quay trở ra, trong khi Thiên Vân chỉ mới vào trong được vài phút chứ mấy…
Trên đường từ ngoại viện đến trạm y tế nội viện cùng đi trên xe với cô Anh Thư, với bao suy tư cùng bao lo lắng trong lòng khiến cho mọi thứ xung quanh Thiên Vân hiện giờ đều trở nên vô nghĩa. Anh Thư cũng thấy được điều gì kỳ lạ ở Thiên Vân khiến nàng cũng lo lắng theo, thấy Thiên Vân buồn làm nàng cũng buồn theo.
Về đến phòng riêng của Anh Thư tại trạm y tế, cửa phòng vừa mới khép lại Thiên Vân quay phắc lại nhào vào lòng cô Anh Thư ôm chặt cứng, khuôn mặt vùi vào bộ ngực êm ái của nàng. Bị cái ôm bất ngờ làm nàng trở nên hoảng hốt một chút, nhưng sau cùng nàng đã dịu dàng ôm đáp trả lại và xoa đầu Thiên Vân. Giọng nói của nàng cứ như một cô gái đôi mươi, lo lắng thì thầm vào tai Thiên Vân hỏi.
– Thiên Vân! Suốt quãng đường cô cứ thấy con cứ buồn buồn thế nào ấy, làm cô cũng buồn và lo lắng theo. Có chuyện gì vậy? Kể cho cô nghe được không?
Thiên Vân vẫn im lặng không chịu nói gì, và hình như Anh Thư có cảm giác có gì đó đã ấm ấm mà còn ướt ướt. Nàng lại càng dịu dàng hơn, giọng nói ngọt ngào rót vào tai Thiên Vân…
– Sao vậy? Con khóc hả! Ôi lại đây cô thương… sao… có chuyện gì kể cho cô nghe đi nè…
Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Thiên Vân cũng chịu nói ra. Kể hết cho cô nghe về tình cảnh khi nãy ở trong văn phòng của phó viện trưởng và đã cũng đã gặp Phạm Thúy Uyên ở đó. Kể luôn đã từng làm tình và nảy sinh chuyện tình cảm với Thúy Uyên và cả Lưu Bích Hà vào đêm hôm qua, và đã trở nên ghen tuông và giận dữ thế nào khi thấy Thiên Vân cùng với nàng trong cuộc hoang dâm ở hồ nhân tạo.
Anh Thư nghe xong thì nét mặt cũng trở nên bần thần, tim nàng đập thình thịch và cổ họng nàng trở nên đắng nghét dù không có uống một viên thuốc nào. Nàng vẫn ôm Thiên Vân, nhưng đôi tay không còn ôm chặt nữa mà đã dần dần buông lơi ra.
Thế nhưng Anh Thu là người phụ nữ bản lĩnh có thừa, cô bây giờ đã 36 tuổi rồi nên kinh nghiệm trên đời tuy không dám nói là hơn ai, nhưng cũng đủ sức lèo lái mọi tình huống. Rồi nàng chợt phá lên cười, nàng càng ôm chặt Thiên Vân hơn rồi nói.
– Con bình tĩnh lại nào! Giận dữ chỉ là một cảm xúc nhất thời của họ thôi. Cô đã quá hiểu rõ tính tình, tính cách của phó viện trưởng và giáo sư Phạm Thúy Uyên. Cô đã chơi thân với họ đã bao nhiêu năm rồi, thì làm sao không hiểu rõ được cơ chứ! Lưu Bích Hà tuy trên danh nghĩa là mẹ nuôi của con, nhưng bên cạnh đó đã xem con là một người đàn ông trong cuộc đời nàng, chứ nếu không nàng sẽ không ghen đến. Tuy vẻ ngoài của Lưu Bích Hà có vẻ cứng cỏi lạnh lùng, nhưng sâu bên lại là con người yếu đuối mỏng giòn. Xét cho cùng Lưu Bích Hà đã hơn 40 rồi nên cũng là người từng trải và có lý trí hơn hẳn, nên mới chịu hẹn nói chuyện riêng với con, có nghĩa là nàng vẫn còn yêu con và cho con cơ hội được giải thích.
Nàng dừng lại, bưng mặt Thiên Vân lên hôn phớt lên môi một cái, giống như nạp lại năng lượng rồi nói tiếp.
– Còn giáo sư Phạm Thúy Uyên tuy trên danh nghĩa là chị kết nghĩa của con, nhưng nàng cũng y như Lưu Bích Hà đã trao cho con tình cảm đặc biệt, chứ nếu không thì còn lâu mới cho con làm tình với nàng. Và cô cũng vậy, nếu cô không con thích con thì còn lâu cô mới cho con đụng chạm cơ thể trần truồng của cô. Nhưng vì Thúy Uyên là một người tuy có vẻ ngoài rất dịu dàng và hiền thục, nhưng sâu bên trong lại là người có tính nóng như kem, nên khi thấy con vào mà lại đối xử với con như vậy cũng là điều dễ hiểu.
– Con yên tâm, thường những người có tính cách bộc phát mạnh mẽ như thế, cũng thường là những người rất dễ quên và dễ nguôi. Vì khi những cơn ấm ức và bực tức bên trong họ đã xả ra hết, đã bộc phát ra hết thì bên trong họ lại trở nên trống rỗng. Cũng giống như một ly nước đã đổ đầy nước, nhưng khi đổ hết ly nước đó đi thì cái ly đó cũng trở nên trống rỗng. Và còn bây giờ con chỉ cần đợi chờ thôi, con hãy cho họ một thời gian để mọi thứ trong lòng họ được sắp xếp ngăn nắp, rồi thời gian sẽ làm họ tạm thời nguôi ngoai một chút, rồi nếu họ còn yêu con thì tự khắc họ sẽ tự đi tìm con thôi. Nhưng tin cô đi, sẽ không lâu đâu… hihihi…
Nàng nhìn Thiên Vân bằng ánh mắt âu yếm và một nụ cười dịu dàng hơn cả dịu dàng, Thiên Vân bị mê mẩn nhan sắc của nàng.
– Mà con đó, giờ cô mới biết con đào hoa như vậy luôn á hihihi… nhưng vì sự đào hoa của con nên mới khiến cho những người đã yêu con cũng sẽ trở nên thú vị hơn. Vì đâu có ai muốn yêu một người mà đến cả chó cũng không thèm nhìn, không phải sao? Nhưng đào hoa khác với lăng nhăng à nha, đào hoa là con những tính cách mà ai cũng thích, ai cũng yêu. Còn lăng nhăng nghĩa là con chỉ xem họ là những công cụ để thỏa mãn nhu cầu của con, chơi chán rồi thì con lại quăng họ vào một nơi xó xỉnh nào đó rồi đi đến những cô khác. Cho nên cô chỉ muốn con đào hoa, nhưng không được lăng nhăng, nếu không thì chính tay cô sẽ xử lý con ngay lập tức.
– Con hứa con sẽ không bao giờ lăng nhăng! Con yêu cô thật lòng, và… và… còn có…
– Hihihi… ngoan… cô tin tưởng con không phải là hạng người đó! Cô không cần biết con còn có yêu những ai… cô chỉ cần biết thái độ của con khi con yêu họ và cũng như thái độ của con khi yêu cô. Và cô cũng yêu con rất nhiều… cũng chính vì thế khi nghe con kể về những cuộc làm lình với những người khác… hức, hức… cô cũng ghen lắm chứ… vì cô yêu con… cô chưa từng yêu ai nhiều như yêu con… con có biết không hả? Cô biết trong lòng con không chỉ có một mình cô, nhưng cô không quan tâm, bao giờ con vẫn còn ở đây với cô, thì con là của cô, con nghe rõ không?
Đang nói một cách bình thường, nhưng không hiểu sao càng về Anh Thư sau càng nói càng khóc. Anh Thư cũng nổi lên cơn ghen tức, y chang như hai người phụ nữ kia. Nhưng may nàng là người có lý trí, nên không làm mình làm mẩy lên với Thiên Vân, mà lại trở nên nũng nịu y như một bé gái bị giành mất phần quà. Anh Thư đang ghen tuông nhưng lại đáng yêu vô cùng, dù đã 36 tuổi rồi mà cứ như cô gái trẻ đôi mươi. Không chịu nổi nữa, Thiên Vân bèn đem nụ hôn trao tặng đôi môi tuyệt đẹp của nàng. Lúc đầu nàng cứ luôn giãy giụa, rồi dần dần cũng xuôi theo nụ hôn.
Mãi đến 16: 00 PM chiều.
Hiện Thiên Vân đang ở trong văn phòng của Lưu Bích Hà và đang ngồi đối diện với nàng trên chiếc sofa. Còn một người nữa cũng đang hiện diện ở đây, nhưng đã trốn một góc nào đó để nghe câu chuyện. Tất cả rèm cửa văn phòng và cả cửa sổ cũng đã đóng hoàn toàn kín mít không cho bất kỳ ai có thể xem mọi chuyện bên trong.
– Thiên Vân! Bây giờ mẹ cho con một cơ hội được giải thích, con có lời gì muốn nói với mẹ không? Và tốt nhất con nên nói thật, nếu không con đừng nhìn mặt mẹ nữa!
Thiên Vân không nói một câu nào, liền rút ra một quyển trục công pháp và trao cho nàng. Lưu Bích Hà nhìn thấy quyển trục có ánh sáng nửa trắng nửa đen thì rất ngạc nhiên, điều nàng thắc mắc là một quyển trục công pháp thì có liên quan gì đến chuyện hai cô cháu ôm nhau trần truồng ở hồ nhân tạo chứ. Nhưng nàng vẫn đón nhận và từ từ kéo quyển trục ra xem. Càng đọc nội dung bên trong thì cũng giống y chang Anh Thư, càng đọc càng đỏ mặt. Nàng gấp lại và quát…
– Hoang đường… đây hoàn toàn là công pháp nhảm nhí… cách tu luyện biến thái thế này mà cũng lấy ra tu luyện!
Thiên Vân cũng lười giải thích mà đứng lên giải thích bằng hành động, bằng cách vận chân khí toàn thân và cả chân khí huyết mạch lên cho nàng xem.
– Con… con đã là Pháp Sư cấp B mà lại chưa đến một ngày? Phải biết rằng một Pháp Sư bình thường mà muốn đột phá một kỳ trong một đại cảnh giới cũng phải cần đến một tháng. Công pháp này nghịch thiên đến vậy sao?
Đến nổi Phạm Thúy Uyên đang núp ở một nơi cũng vội, ló mắt ra khỏi tường mà xem trộm. Và chính nàng cũng ngạc nhiên khi đã tận mắt chứng kiến. Còn về Thiên Vân, có một bí mật về cách tu luyện đại cảnh giới, Thiên Vân cũng không giấu diếm mà đem ra kể luôn.
– Con còn có một lời này muốn nói thật với mẹ, đó là về các thức tu luyện mỗi đại cảnh giới! Lý do tại sao con có thể chiến đấu với Yêu Quân và Ma Quân có tu vi cao hơn con rất nhiều, như mẹ đã chứng kiến con biểu hiện tại vòng thi thứ ba trong ảo cảnh. Đó là cách tu luyện của thế giới này đã hoàn toàn sai, vì mỗi một đại cảnh giới không chỉ có 12 tầng, mỗi 3 tầng một kỳ. Mà là có đến 120 tầng và mỗi 30 tầng mới chính là một kỳ.
Thiên Vân đem tất cả kiến thức mà chính Trần Thiên Vân đang ngự trị trong thân xác của Đổng Thiên Vân nói ra hết cho các nàng nghe, nhưng sẽ giấu đi những gì có liên quan đến kiếp trước của Trần Thiên Vân, mà sẽ lái câu chuyện sang một hướng khác đó là đổ thừa cho Long Tộc.
– Mẹ àh! Đây là đều là kiến thức tu luyện của Long Tộc và là bí mật tu luyện chỉ có Long Tộc mới có. Ở Long Tộc người tu luyện sẽ không gọi là Pháp Sư mà là Chiến Linh. Tên của mỗi đại cảnh giới cũng có cách gọi khác là Khai Mạch, Tụ Linh, Ngưng Đan, Hóa Hình, Hư Không, Vô Cực và Đại Thánh tương đương với Pháp Sư từ cấp R đến cấp SSS.
Và Thiên Vân đem tất cả ý nghĩa của mỗi đại cảnh giới giảng một lần cho Lưu Bích Hà và cả Phạm Thúy Uyên nghe. Các nàng nghe từng câu Thiên Vân nói ra cũng đều há hốc mồm và ánh mắt ngạc nhiên cực độ.
– Thì ra… thì ra… tất cả chúng ta đều tu luyện sai bét hết… không ngờ mỗi đại cảnh giới lại chất chứa khái niệm huyền diệu đến vậy. Và đó cũng lý do tại sao con cần đến công pháp biến thái như Âm Dương Chân Kinh để tu luyện. Vậy là mẹ đã trách lầm con rồi sao? Mẹ… mẹ xin lỗi…
– Chị cũng xin lỗi…
Thiên Vân giật mình quay lại sau lưng thì đã thấy Phạm Thúy Uyên đã xuất hiện. Lúc đầu tất nhiên là có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ xuất hiện rồi cũng tốt vì cũng đỡ phải đi giải thích thêm một lần nữa.
– Mẹ và chị cũng không cần phải xin lỗi đâu ạ! Con cũng có lỗi vì con đã giấu mọi người…
Còn chưa kịp nói xong thì đã bị Thúy Uyên nhào đến ôm cứng ngắc, xém xíu nữa không thở nổi.
– Chị xin lỗi… hức, hức… chị cũng phải xin lỗi… chị đã trách lầm em… chỉ vì chị đã quá yêu em nên chị đã ghen tuông khi thấy em thân mật với chị Anh Thư… chị xin…
Từ “Lỗi” cũng không thể nói vì Thiên Vân đã chặn miệng nàng lại nụ bằng nụ hôn ngấu nghiến. Thấy hai người hôn nhau trước mặt mình vậy mà Lưu Bích Hà cũng không tức giận chút nào. Trái lại nàng cũng đi đến nhập cuộc với bọn họ, nàng kéo khuôn mặt Thiên Vân cũng trao lên nụ hôn và cũng ngấu nghiến không kém. Còn Thiên Vân trái ôm eo mà bên phải cũng ôm eo, đã đem hai nàng ôm sát vào nhau. Trong lúc hôn nước mắt của Lưu Bích Hà cũng đã lặng lẽ lăn xuống trên gương mặt mỹ nhân của nàng. Đây không phải nước mắt của sự đau khổ mà là nước mắt vì mừng, mừng vì mọi khúc mắc, mọi hiểu lầm và mọi ấm ức đã được gỡ bỏ hoàn toàn và giờ lòng nàng cũng trở nên nhẹ nhõm vô cùng.
Song, hai phụ nữ tách ra và mỗi nàng cầm một tay Thiên Vân kéo đến chiếc ghế sofa dài. Hai nàng ấn Thiên Vân ngã lên sofa, rồi hai nàng đứng cởi từng mảnh vải trên cơ thể rớt xuống sàn gạch bông. Cho đến khi cả hai đã trở nên lõa lồ trước mắt Thiên Vân, hai nàng ngồi xuống hai bên ngồi chụm vào một phía, Thiên Vân bị kẹp ở giữa hai cặp vú to và còn bị các nàng gác một chân lên mỗi chân của Thiên Vân. Lưu Bích Hà dịu dàng nói.
– Nào! Hãy để mẹ và chị sẽ bù đắp lỗi lầm cho con, cơ thể trần truồng của cả mẹ và chị bây giờ sẽ là của con… con muốn làm gì thì tùy con thích… được không?
Tuy Thiên Vân rất mê mẩn, nhưng cũng ráng tỉnh táo một chút vì Thiên Vân sắp làm ra một điều này.
– Khoang đã hai người! Bây giờ chưa phải lúc chúng ta vui vẻ! Vì bây giờ con muốn xây dựng lại cách tu luyện của hai người. Tuy hai người đã là Pháp Sư cấp A và cấp SSS, nhưng cũng không phải không có cách để xây dựng lại.
Nghê đến đó, nàng bỗng trở nên nghiêm túc hơn, Bích Hà vội hỏi.
– Hửm! Nói cho mẹ nghe xem, con làm bằng cách nào?
Thiên Vân lấy ra hai bình nhỏ có chứa dược liệu dạng nước, đưa cho mỗi người một bình rồi nói.
– Đây là hai bình Phong Bế Trì do chính con đã luyện chế dành cho mẹ và chị. Bây giờ hai người chỉ cần thả lỏng toàn thân rồi uống cái này vào và mọi chuyện còn lại để con lo. Hai người ra giữa phòng ngồi xuống sàn tư thế tu luyện, nhắm mắt lại và vận chân khí toàn thân và chân khí huyết mạch.
Cả hai phụ nữ ngay lập tức nghe nói uống hết Phong Bế Trì, cơ thể vẫn trần truồng đi giữa phòng ngồi tu luyện. Khi toàn bộ hai luồng chân khí được phát ra, thì hình bóng huyết mạch cũng đã xuất hiện sau lưng hai người phụ nữ. Lưu Bích Hà có huyết mạch Thái Bạch Côn Bằng cấp SSS nên xuất hiện một hình bóng có hình con cá voi trắng khổng lồ, còn Phạm Thúy Uyên có huyết mạch Bạch Y Nữ Vương cũng là huyết mạch cấp SSS.
– Hai người cố gắng cầm cự, sẽ rất đau đấy! Con ra tay đây!
Thiên Vân đến sau lưng hai người bắt đầu lấy ra một bộ ngân châm, dùng hỏa thuộc tính cùng với thủy thuộc tính cùng ngưng tụ mỗi cây kim châm. Những cây kim châm nửa nóng nửa lạnh được phóng đi ghim vào các huyệt đạo cả trước cả sau và một kim ghim trên đỉnh đầu của cả hai phụ nữ. Ngay lập tức, cơn đau liền nhói lên đến cùng cực đến nổi cả hai đều bị thổ huyết, máu chảy ra hai bên khóe miệng. Cảm giác có khí nóng từ kim châm làm cho kinh mạch trong cơ thể đều bị đứt đoạn, rồi từ khí lạnh cũng từ kim châm mà kinh mạch cũng được nối lại. Còn Phong Bế Trì thì lại giúp tu vi của hai người được bảo vệ an toàn, không cho kinh mạch bị đứt mà dẫn đến tu vi cũng bị mất hết.
Khoảng hơn một giờ sau, Thiên Vân rút hết kim châm ra, nhưng lại dùng cước pháp, quyền pháp và chỉ pháp thi triển túi bụi vào 365 đường kinh mạch để đả thông hết. Lần này thủ pháp lại rất nhanh, tốc độ nhanh đến kinh người đến nổi mỗi một đường di chuyển của Thiên Vân để những tàn ảnh. Trong vòng vài phút sau 365 kinh mạch được đả thông thành công.
– Thiên Vân, Thiên Vân! Ôi trời ơi… em làm thế nào… tuyệt vời quá… chị đã cảm nhận được nguồn năng lượng bên trong chị lại dồi dào hơn trước kia rất nhiều… hihihi… cảm ơn em… cảm ơn em nhiều lắm… um moaaaa… hahahaha…
– Mẹ cũng vậy, mẹ cũng vậy! Con đúng là cứu tinh của mẹ… con giỏi quá, đây đều là thủ pháp của Long Tộc hết sao? Không những kinh mạch đã được đả thông hoàn toàn… mà tu vi của mẹ cũng đã thăng cấp lên một kỳ… giờ mẹ đã là Đại Pháp Sư cấp SSS viên mãn, sắp bước vào cấp SSS+ rồi. (Cấp SSS+ tương đương với cảnh giới Niết Bàn)
…
Còn tiếp…