Phần 8: “KHOẢNH KHẮC SAU LƯNG”
Ánh hoàng hôn cuối ngày đổ nghiêng qua khung cửa sổ. Cô An vẫn đứng đó, hai tay buông nhẹ trên khung cửa gỗ, mắt nhìn về phía con ngõ dài rợp bóng. Gió lùa qua lớp rèm, thổi hờ nhẹ trên mái tóc nâu buộc lỏng của cô, làm tà áo satin tím lay động mơ hồ.
Sau lưng cô, Huy vẫn ngồi, nhưng rồi chậm rãi đứng dậy. Cậu không định làm gì bốc đồng – chỉ là trong lòng trào dâng cảm xúc khó tả: Vừa biết ơn, vừa xao động.
Cậu bước đến sau lưng cô. Không chạm, không nói. Chỉ dừng lại đó… một khoảng cách rất gần, đủ để cảm nhận mùi hương nhè nhẹ từ người phụ nữ từng làm cậu ngơ ngẩn bao ngày. Hương trà dịu, hòa với chút mùi vải satin mát lạnh và thanh sạch.
Cô biết cậu đang ở phía sau. Cảm nhận rõ qua từng hơi thở và sự im lặng như căng ra trong không gian nhỏ ấy.
Trong lòng cô, một cuộc đấu tranh lặng lẽ nổ ra… giữa lý trí và một điều gì đó mềm yếu trong trái tim.
“Mình là giảng viên của em ấy. Đây là học trò – và còn quá trẻ…”
Nhưng cùng lúc, cô lại thấy mình không còn ở vị trí cao hơn. Huy không còn là cậu sinh viên vô tư ngày nào, mà là một người đàn ông trẻ với ánh nhìn khiến tim cô dao động.
Huy khẽ cất tiếng, giọng trầm nhưng nhẹ:
“Cô… ổn chứ?”
Câu hỏi giản dị, không mang ý gì quá sâu xa, nhưng khiến lòng cô xao động. Không ai từng hỏi cô như vậy… không trong những năm cô cô độc gồng mình giảng dạy, gác bỏ những rung cảm riêng tư để hoàn thành vai trò của một người vợ vắng chồng, một giảng viên mẫu mực.
“Tôi vẫn ổn,” cô đáp, nhưng mắt không rời khỏi ô cửa.
Và rồi, cô quay lại… ánh nhìn chạm vào Huy. Một khoảnh khắc rất ngắn, nhưng sự yên lặng giữa hai người như chứa hàng trăm điều không nói thành lời.
“Em về đi. Hôm nay vậy là đủ rồi.” Giọng cô nhẹ nhưng dứt khoát.
Cậu gật đầu, không tranh cãi. Nhưng trước khi bước ra cửa, cậu quay lại, nở nụ cười chân thành:
“Cảm ơn cô… vì đã không đóng cửa với em.”
Cô không đáp, chỉ khẽ nghiêng đầu. Nhưng trong lòng, một thứ gì đó đã bắt đầu lay động… như mầm cây vừa nhú sau một mùa đông quá dài.