Phần 110
Nhưng người đàn ông đeo kính này lại lắc đầu:
“Tôi nghĩ, sư phụ của tôi không thể nào tha thứ cho tôi đâu!”
“Sao thế? Chẳng lẽ anh và sư phụ của mình có gì ngăn cách à?”
Tôi tiếp tục đáp lời anh ta.
Đối phương chỉ cười:
“Không nói đến sư phụ tôi nữa, Đinh Phàm, cậu cũng có sư phụ sao?”
Nghe đến đó, tôi chần chờ một chút.
Nói chung, mọi người đến cửa hàng của tôi mua đồ…
Đặc biệt là những người xa lạ, cơ bản đều sẽ không bao giờ gọi thẳng tên huý (tên cúng cơm) của chúng tôi.
Họ đều sẽ gọi những người bán hàng như chúng tôi là “Sư phụ”, “Đạo trưởng”, hoặc “Đại sư”…
Nhưng người đàn ông lạ mặt này lại gọi thẳng tên tôi, làm cho tôi do dự nửa giây.
Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều về điều đó, dù sao thì không phải ai cũng hiểu rõ quy tắc trong nghề của chúng tôi.
Tôi cũng không quan tâm mà chỉ trả lời:
“Sư phụ của tôi tên là Đinh Hữu Thiện, là một vị đạo trưởng có tiếng tại trấn Thanh Thạch này. Tôi là học trò duy nhất của ông ấy, anh mua đồ ở chỗ tôi, tôi sẽ lấy danh dự của mình ra bảo đảm.”
Đối phương lẳng lặng lắng nghe, cuối cùng chỉ tự lẩm bẩm một câu: Học trò duy nhất.
Khi lẩm bẩm bốn chữ này, dường như anh ta có vẻ rất buồn.
Dù sao theo tôi thì trông anh ta chỉ hơi khác người và kỳ lạ thôi.
Những người làm ăn buôn bán như chúng tôi trước nay đều không lựa chọn khách hàng.
Thấy đối phương vẫn còn đang lẩm bẩm, tôi cũng lười nói tiếp về vấn đề này.
Tôi hỏi thẳng đối phương muốn mua thứ gì, người này nói cũng không mua nhiều.
Anh ta chỉ muốn mua hai người giấy, tiền giấy để cúng dường hay gì đó và trả tiền.
Cuối cùng anh ta còn hỏi tôi, ở trong thị trấn này có chỗ nào bán trái cây không, anh ta muốn mua một chút.
Tôi chỉ đường cho anh ta, còn anh ta thì cõng một người giấy trắng.
Một tay người nọ cầm một người giấy khác, tay còn lại thì xách một chiếc túi lớn.
Có vẻ như anh ta đã cố gắng hết sức, khi ra khỏi cửa hàng của tôi trông còn có chút chật vật.
Tuy rằng người này có chút xa lạ, nhưng không biết tại sao, lại tạo cho tôi cảm giác rất quen thuộc.
Vô tình, anh ta đã thu hút sự chú ý của tôi.
Giống như thể chúng tôi đã gặp nhau ở đâu đó rồi, nhưng tôi nhớ mãi không ra.
Khi đối phương đã đi xa, tôi không tiếp tục chú ý đến chuyện này nữa.
Tôi thu dọn đồ đạc, sau đó liền về nhà nấu ăn.
Hồ Mỹ ngày nào cũng sống y chang một chú heo, hết ăn gà thì đi ngủ, còn lại không làm gì khác.
Sau khi tôi làm xong cơm tối, đã hơn 8 giờ tối.
Lúc này, chính là thời gian phát chương trình địa phương mà tôi yêu thích nhất: Chuyện Lạ Đô Thị.
Tôi lựa chọn chương trình này không một chút do dự, sau đó ngồi một bên vừa ăn cơm vừa xem TV.
Sau vài đoạn quảng cáo, chương trình đã bắt đầu.
Vẫn là khung cảnh ghi hình quen thuộc và người dẫn chương trình quen thuộc.
Trương Tiểu Nhị đứng trước cảnh nền, sau đó mỉm cười nói:
“Chào mừng mọi người đã đến với chương trình Chuyện Lạ đô Thị, tôi là người dẫn chương trình Trương Tiểu Nhị. Ở các tập trước chúng ta đã nói về những ngôi nhà ăn thịt người và những giếng nước đổ máu. Hôm nay, Tiểu Nhị sẽ kể cho các bạn nghe về chiếc xe buýt ăn thịt người…”
Vừa nghe đến hai chữ “Xe buýt”, tôi lập tức choáng váng ngay tại chỗ.
Sau đó tôi tiếp tục theo dõi chương trình, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe buýt, thì tôi hoàn toàn bối rối.
Điều thú vị là, câu chuyện kỳ này thế mà lại kể về chiếc xe buýt quỷ trên con đường Phượng Hoàng.
Trương Tiểu Nhị có miệng chuột tai khỉ, lúc này lại nói tiếp:
“Tất cả chúng ta đều đã từng bắt chuyến xe buýt cuối cùng, nhưng xe buýt quỷ thì… E là mọi người đều chỉ được nghe kể thôi, chứ chưa từng thấy bao giờ. Trên đường Phượng Hoàng ở thành phố của chúng ta, gần đây đã xuất hiện những chiếc xe buýt quỷ. Bây giờ, chúng ta cùng xem qua những thông tin, manh mối mà tổ chương trình đã thu thập được…”
Sau đó, chính là một số hình ảnh và phần giới thiệu về vụ tai nạn xe buýt trên đường Phượng Hoàng đã xảy ra như thế nào.
Đã chết bao nhiêu người…
Cuối cùng, một vị khách được phỏng vấn cũng xuất hiện.
Nhìn kỹ, tôi thấy người này chính là người đàn ông trung niên hói đầu mà tôi gặp trên xe buýt lần trước.
Chính lời nói của ông ta đã khiến tôi tôi phải đi điều tra về vụ xe tang trên đường Phượng Hoàng.
Cuối cùng, tôi còn chạm trán với tên yêu đạo người rơm.
Mà người này vừa xuất hiện, liền hưng phấn nói:
“Là thật, chiếc xe tang 969 là có thật. Trước đó tôi và một người bạn đang uống bia ở phía đông thành phố, tính ngồi xe buýt đến cổng chào thành phố. Sau đó, anh bạn của tôi đã lên chiếc xe buýt 969, nhưng tôi không lên được vì để quên điện thoại. Kết quả, kết quả là bạn tôi không bao giờ quay lại nữa, anh ấy đã chết rồi. Khi được phát hiện, anh ấy đang nằm trong một ngôi mộ tập thể ở phía đông thành phố, toàn thân bị thiêu rụi…”
Khi ngồi trên xe buýt, người đàn ông đầu trọc này cũng kể với tôi y như vậy.
Ông ta mải nói những lời hùng hồn và hợp lý đến nỗi nước miếng tung bay.
Ngoại trừ người này, còn có một vài nhân chứng nữa cũng xuất hiện.
Tất cả họ đều nói rằng mình đã nhìn thấy chiếc xe buýt 969 và những người chết trên xe buýt.
Sau đó người dẫn chương trình đã kể lại câu chuyện một cách vô cùng bí ẩn, khơi gợi sự tò mò của người xem.
Nghiền ngẫm hồi lâu, Trương Tiểu Nhi lại lên tiếng:
“Tất nhiên, những thuyết về thần linh và ma quỷ đều là mê tín thời phong kiến. Trong xã hội ngày nay, những thứ này không thể nào tồn tại được. Vì không thể tìm ra câu trả lời cuối cùng cho sự kiện chiếc xe buýt quỷ 969 trên đường Phượng Hoàng, nên hãy cùng mời người bạn cũ của chúng ta giải đáp. Sau đây, xin mời ông Lý Tùng Xán – một chuyên gia nổi tiếng về phân tích các hiện tượng siêu nhiên…”
Mỗi lần đến đoạn này, tôi lại rất phấn khích.
Bởi vì vị chuyên gia rởm Lý Tùng Xán kia sẽ lại bắt đầu bịa ra những điều vô căn cứ, lừa dối khán giản một hồi.
Kết quả đúng như tôi đã suy đoán, Lý Tùng Xán cười hì hì và sửa sang lại mái tóc chẳng còn mấy cọng tóc của mình.
Sau đó, anh ta mới lên tiếng:
“Hắc hắc hắc, xin chào tất cả các quý vị khán giả, tôi là Lý, Lý Tùng Xán. Đối với sự kiện chiếc xe buýt quỷ trên đường Phượng Hoàng, nó chỉ đơn giản là một câu chuyện hư cấu. Tôi dám lấy nhân cách của mình ra để đảm bảo. Sau cuộc điều tra của tôi vào tuần trước, cùng với những gì tôi thấy được trên con đường nọ trong năm buổi tối… Dựa trên video giám sát làm bằng chứng, tôi đã không nhìn thấy một chuyến xe tang nào…”
Lý Tùng Xán vừa nói, một vài đoạn video cũng được đưa lên màn hình.
Sau đó, anh ta còn đưa ra một số bằng chứng cho thấy chiếc xe buýt nọ chỉ là gặp phải một sự cố hoặc tai nạn gì đó mà thôi.
Thật ra, tuần trước người này đã đến một quán nhậu ven đường đường Phượng Hoàng, và uống bia ở đó suốt năm ngày đêm.
Cuối cùng, người dẫn chương trình Trương Tiểu Nhị hỏi anh ta, xem anh ta nghĩ sao về lời nói của những nhân chứng vừa rồi?
Lý Tùng Xán nhất thời không nói nên lời, anh ta biết cái rắm gì đâu.
Tuy nhiên, với tư cách là một kẻ nói dối nổi tiếng, vừa đảo tròng mắt một cái, anh ta đã có thể mở miệng nói phét tiếp:
“Những người này, chỉ nói những lời vớ vẩn để thu hút sự chú ý của người khác thôi. Đúng, chính là nói hươu nói vượn. Họ đã liên kết các vụ án giết người hàng loạt và đốt xác lại. Chính là vì muốn gây sự chú ý. Không sai, chính là như vậy, dù sao sự việc xe tang nọ chính là giả…”
Nghe đến đó, tôi không khỏi bật cười.
Lý Tùng Xán quả thật là bịa chuyện rất giỏi.
Nếu tôi không giải quyết xong chuyện xe tang, mấy ngày trước anh ta có dám tới đó quay video không?
Chỉ sợ là anh ta đã bị bắt đi và chịu chết trong một bãi tha ma nào đó từ lâu rồi.
Rất nhanh, chương trình đã kết thúc.
Tôi cũng vừa lúc ăn cơm xong.
Đối với chương trình kỳ này, thôi vậy, cứ xem nó như một trò lừa đảo lớn và cười cho qua thôi.
Tôi cũng không để ý lắm, tắm rửa xong liền lên giường ngồi thiền vận công một chút.
Sau đó tôi nằm lên giường ngủ, dù sao ngày mai tôi còn phải đi theo “phục vụ” hai cô nàng rắc rối kia…
Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức của đồng hồ còn chưa kịp reo…
Tôi đã bị Hồ Mỹ đánh thức, bởi vì Hồ Mỹ biết tôi muốn đi ra ngoài.
Hơn nữa, còn là đi theo Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh tới công viên, mà Hồ Mỹ cùng Từ Lâm Tĩnh lại rất hợp nhau.
Cô ấy đã nhìn thấy công viên giải trí trên TV, nên cũng muốn được tới công viên giải trí để trải nghiệm một chút.
Kết quả, cô nàng hồ ly này từ sáng sớm đã biến thành người và ngồi đợi ở trong phòng tôi, sợ tôi ngủ quên mất.
Hồ Mỹ vô cùng kích động, cô ấy nói đã xem trên phim truyền hình, thấy người ta ngồi vòng quay ngựa gỗ gì đó rất lãng mạn.
Ngồi vòng quay ngựa gỗ rất vui, ngồi tàu lượn siêu tốc cũng rất kích thích.
Tôi trợn trắng mắt, thật không còn lời nào để nói.
Lãng mạn, kích thích cái con khỉ, con hồ ly này ở nhà tôi đã lâu, nhất định đã bị mấy bộ phim tình cảm máu chó đầu độc rồi.
Chơi vòng quay ngựa gỗ mà vui sao? Chóng mặt, đau đầu thì có.
Còn có, ngồi tàu lượn siêu tốc mà cũng gọi là kích thích?
Giết ma đuổi quỷ như chúng tôi, đó mới gọi là kích thích.
Tôi mơ mơ màng màng bò dậy.
Nhìn đồng hồ, mới có 6 giờ sáng.
Dưới sự thúc giục của Hồ Mỹ, tôi chỉ đành thờ dài, bất đắc dĩ bò xuống khỏi giường.
Rửa mặt xong, tôi gọi cho lão Phong một cuộc điện thoại, rồi đi ra khỏi nhà.
Tôi vốn tưởng rằng, hôm nay ra ngoài là chỉ cần đi theo hai cô gái kia đến công viên giải trí, chơi mỗi thứ một tí.
Để cho cô nàng hồ ly nhỏ nọ được trải nghiệm một chút về những hạng mục giải trí của thế giới loài người chúng tôi.
Nhưng mẹ kiếp, có ai ngờ, tôi chỉ vừa mới ra khỏi cửa, lại gặp phải rắc rối…
Tôi cùng Hồ Mỹ ra ngoài từ sớm, đồng thời cũng đã liên hệ với lão Phong.
Anh chàng này có thói quen dậy sớm, cho nên lúc tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy đã ăn sáng rồi.
Lão Phong bảo chúng tôi tới nhà ga đợi trước, lát nữa cậu ấy sẽ đến ngay.
Tôi và Hồ Mỹ chậm rãi đi đến nhà ga, trong khoảng thời gian này, Hồ Mỹ không ngừng hỏi tôi về mấy trò chơi ở công viên giải trí.
Cô ấy nói mình muốn chơi hết các trò chơi tại công viên, sau đó còn kể cho tôi nghe vì sao cô ấy biết được mấy trò đó.
Nếu không phải xem thấy trong một bộ phim tình cảm này, thì cũng là gặp trong một bộ phim điện ảnh nọ.
Tôi âm thầm trợn mắt, cảm thấy hồ ly nhỏ này càng ngày càng giống con người.
Nhưng từ những lời nói này, có thể thấy mối quan hệ giữa tôi và Hồ Mỹ đã tiến thêm một bậc.
Trong những ngày này, mọi thứ đã thoải mái hơn rất nhiều.
Trước đây, cả ngày chưa chắc hai người chúng tôi đã nói được với nhau hai câu, hơn nữa lần nào nói chuyện cũng xỉa xói nhau y như hai con nhím xù lông.