Phần 113
Hồ Mỹ sẽ không chút do dự mà tấn công Tống Sơn Hà ngay, hơn nữa còn phải đánh tới mức anh chết tôi sống mới thôi.
Khi tôi phát hiện ra dáng vẻ đó của Hồ Mỹ, đã vội vàng đưa mắt ra hiệu với cô ấy.
Nhưng nói thật, tôi thấy rất cảm động.
Tuy nhiên, lúc này tôi cũng không nói gì nhiều với cô ấy, mà chỉ xua tay với Tống Sơn Hà:
“Không không không, tôi nhận thua.”
“Không được, tao muốn quyết đấu với mày. Phượng Vũ Cửu Thiên!”
Tống Sơn Hà nóng nảy đáp lại.
Có lẽ anh ta cho rằng, trong mắt chúng tôi, Phượng Vũ Cửu Thiên gì đó, chẳng khắc gì mào gà trên đầu mình.
Muốn theo phong cách đó phải mang khoen mũi, đeo xích sắt, cảm giác chẳng khác nào một tên ngốc.
Nhưng trong Tống Sơn Hà này, có lẽ đó chính là một phong cách rất thời thượng.
Xét cho cùng, có một vị danh nhân đã từng nói: Một vạn người, có một vạn loại sùng bái.
Nhưng chưa chờ tôi kịp trả lời, Dương Tuyết đã bỗng nhiên lên tiếng:
“Thôi, so cái gì mà so. Đinh Phàm, vào trong với tôi đi!”
Nói xong, Dương Tuyết không thèm để ý đến sắc mặt của Tống Sơn Hà.
Cô ấy dẫm lên đôi giày cao gót, nắm tay tôi đi về phía cổng soát vé.
Tống Sơn Hà trợn mắt, bị chọc tức đến nỗi muốn phun lửa.
Suýt chút nữa anh ta còn muốn luân chuyển đạo khí, muốn xông lên quyết một trận sinh tử với tôi…
Sự việc của Tống Sơn Hà chỉ là một nốt nhạc đệm rất nhỏ trong ngày hôm nay.
Nhưng điều này cũng gián tiếp chứng minh, Tống Sơn Hà thực sự quan tâm đến Dương Tuyết.
Đồng thời, anh ta cũng tôn sùng văn hóa Smart của mình.
Lúc này, Dương Tuyết đã kéo tay tôi đến cổng soát vé, cho nên cuộc tranh cãi của tôi và Tống Sơn Hà cũng theo đó mà dừng lại.
Sau khi tôi rời đi, Hồ Mỹ cùng lão Phong cũng trực tiếp đi theo.
Chỉ có Từ Lâm Tĩnh đang nhìn Tống Sơn Hà chằm chằm, mắt thấy anh ta lại sắp sửa nổi giận, Từ Lâm Tĩnh đành nói:
“Sư huynh, anh nhất định phải giữ bình tĩnh đấy! Tuyệt đối không được làm bậy!”
Tống Sơn Hà nghiến răng “ken két”…
Giờ lại bỗng nhiên nghe được lời của Từ Lâm Tĩnh, anh ta trực tiếp nhìn về phía Từ Lâm Tĩnh.
Sau đó lên tiếng:
“Yên tâm, anh sẽ bình tĩnh! Sẽ không động tay động chân đâu.”
Từ Lâm Tĩnh nghe xong, thở dài một tiếng.
“Vậy là tốt rồi, nếu không Đinh Phàm có thể sẽ đánh chết anh!”
Từ Lâm Tĩnh vô tư nói ra một câu như vậy, sau đó vội xoay người đuổi theo mấy người chúng tôi.
Chỉ có Tống Sơn Hà nghe xong thì suýt chút nữa không chịu được mà phun ra một ngụm máu.
Cả khuôn mặt anh ta đều đã đen lại, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn về phía chúng tôi.
Mà chúng tôi ở bên này đã đi qua cổng soát vé, bước vào trong công viên giải trí.
Hôm nay vừa hay là cuối tuần, cho nên trong công viên trò chơi có rất nhiều người.
Nhìn thoáng qua, có một vài nhân vật hoạt hình.
Lúc này, họ đang giao lưu với du khách hoặc chụp ảnh với họ.
Ngoài ra, trước mặt chúng tôi còn có một vòng xoay ngựa gỗ.
Hồ Mỹ vừa nhìn thấy thứ này, lập tức trở nên phấn khích hẳn lên.
“Đinh Phàm, Đinh Phàm. Tôi muốn chơi cái này, tôi muốn chơi cái này.”
Hồ Mỹ nhảy cẫng lên, Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh đứng bên cạnh thấy thế cũng rất hưng phấn.
Dường như cô gái nào cũng đều thích chơi mấy trò thế này.
Cho nên tôi chỉ có thể nhận lệnh mà đi mua vé, nói thật, tôi chẳng có chút hứng thú nào với cái trò này.
Còn về phần lão Phong, thế nào cũng được.
Kết quả là hai người đàn ông, thêm cả Tống Sơn Hà vừa mới đuổi tới kịp, đều phải ngồi cùng nhau.
Còn mấy cô gái kia thì vui vẻ ngồi lên ngựa gỗ, chụp nhiều bức ảnh selfie khác nhau.
Chỉ có tôi là khi chơi trò ngựa gỗ này, bỗng cảm thấy cuộc sống này không còn gì luyến tiếc nữa.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục chơi hết trò này đến trò khác.
Ví dụ như bắn bóng bay, tàu cướp biển… tóm lại là đủ thứ.
Nhưng điều đáng nói là, anh chàng họ Phong kia khi chơi ném vòng đã bộc lộ hết tài năng của mình, đúng là rất trâu bò.
Cậu ấy ném phát nào ăn tiền phát đó.
Làm cho ông chủ trò chơi này nhìn mà tái hết cả mặt, suýt chút nữa còn chửi ầm lên…
Một buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua.
Tới giữa trưa, chúng tôi tùy tiện ăn một bữa tại công viên giải trí, sau đó chuẩn bị tới tới khu vực duy nhất mà tôi vẫn luôn mong chờ.
Nhà quỷ.
Chủ đề ngôi nhà quỷ ám trong công viên giải trí có không gian rất lớn, cũng là nơi rất được du khách yêu thích.
Và mỗi lần chỉ có bảy người có thể vào trong, thời gian giới hạn thường sẽ là hơn 20 phút.
Hơn nữa, mỗi người sẽ bị thu 300 tệ tiền phí vào cửa, có thể nói là khá đắt đỏ.
Tất cả những điều này đều được viết trên tờ rơi của công viên giải trí.
Vì vậy, chúng tôi đã đi theo chỉ dẫn ở trên tờ rơi và nhanh chóng đến được vị trí của ngôi nhà quỷ ám.
Vị trí của ngôi nhà quỷ ám này nằm ở ngọn đồi phía sau công viên giải trí.
Nơi này u ám hơn nhiều những khu trò chơi còn lại trong công viên.
Hơn nữa, để tạo không khí phù hợp, ban tổ chức đã sắp xếp một số NPC yêu ma quỷ quái do người thật hóa trang thành đứng ven đường tới nhà quỷ.
Khi chúng tôi đến lối vào của ngôi nhà quỷ, phát hiện đã có rất nhiều người xếp hàng ở đây rồi.
Vì để trải nghiệm được trò chơi này, chúng tôi cũng chỉ có thể đứng xếp hàng như bao người còn lại.
Tống Sơn Hà đã biết được tôi rất mong chờ được trải nghiệm trò chơi này.
Cho nên khi đứng xếp hàng, thằng nhãi hâm dở này lại bắt đầu chế giễu tôi:
“Tôi cũng không biết, trong một ngôi nhà quỷ như vậy thì có trò vui gì? Mấy con quỷ giả đó có thể thực sự dọa người được sao? Nếu người nào đó muốn rèn luyện lòng can đảm, vậy để hôm nào tôi dẫn tới nghĩa trang máu trên núi Phục Ngưu nhìn xem, nơi đó mới thực sự dọa người…”
Mặc cho Tống Sơn Hà lẩm bẩm một mình, tôi vẫn chẳng thèm để ý tới anh ta.
Nhưng một người đàn ông đeo kính đứng đằng sau, đột nhiên chen vào lời của Tống Sơn Hà:
“Có thể là vì cậu còn chưa biết thôi. Tuy rằng tất cả những thứ trong căn nhà quỷ này đều là giả, nhưng chúng thực sự có thể dọa cho người ta hoảng sợ. Chúng có thể kích thích tới dây thần kinh sợ hãi của con người, làm cho người ta bị ám ảnh. Trước khi đến đây tôi đã đi tới lối ra để quan sát. Những người bước ra từ ngôi nhà quỷ ám này… Phần lớn đều bị dọa sợ tới mức tinh thần không ổn định, khóc lóc không ngừng, còn kêu cha gọi mẹ. Thậm chí có người còn được nhân viên nâng cáng khiêng ra, nhìn vô cùng kích thích. Tôi từ xa đến thị trấn này cũng chỉ để trải nghiệm ngôi nhà quỷ ám ở đây.”
Tống Sơn Hà không tin:
“Để người khác nâng ra cơ à! Có thể đáng sợ như vậy sao? Nếu nơi này thực sự có thể khiến cho tôi sợ hãi, tôi sẽ phát sóng trực tiếp cảnh mình ăn phân! Đương nhiên, còn người đứng phía trước tôi nữa, không biết liệu anh ta có làm được không.”
Người đứng phía trước anh ta chính là tôi. Khi nghe được mấy lời này, tôi có chút không vui.
“Tống Sơn Hà, lời này của anh có ý gì?”
“Còn có thể có ý gì, tao nói, nếu bên trong thực sự đáng sợ như vậy… Thế thì người bị dọa sợ đầu tiên nhất định chính là mày, không phải tao!”
Tống Sơn Hà nói năng tự tin như vậy, hiển nhiên anh ta lại muốn gây sự với tôi.
Tuy rằng tôi không muốn nhiều lời với anh ta, nhưng tôi cũng chẳng kiêng nể gì.
Trực tiếp nói thẳng:
“Được, chúng ta vào trong. Đế lúc đó ai bị dọa sợ trước, người đó sẽ phải phát sóng trực tiếp cảnh ăn phân!”
“OK, Táng Ái thân vương như tao mà còn phải sợ thua mày à!”
Tống Sơn Hà cũng không chịu thua.
Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh ở phía trước thấy cảnh tượng đánh cược này của tôi và Tống Sơn Hà, lập tức trợn tròn mắt.
Rõ ràng là sau chuyện sáng nay thì mấy người này đã không thèm để ý tới tôi và Tống Sơn Hà nữa.
Tống Sơn Hà không biết đã gây sự với tôi bao nhiêu lần.
Đương nhiên, đến khi chơi bắn bóng bay anh ta cũng cố tình đụng chạm vào tôi, muốn tranh giành vị trí đứng bên cạnh Dương Tuyết.
Nhưng đây đều chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt, tôi cũng chẳng buồn để trong lòng.
Nhưng lần này, tôi rất nghiêm túc mà cá cược với Tống Sơn Hà.
Ai thua, người đó sẽ ăn phân trên sóng trực tiếp.
Loại chuyện thế này chắc chắn tôi không thể thua được, dù có thua thì không ăn cũng không sao, nhưng nhất định sẽ bị đối thủ mắng.
Bởi vậy, khi bước vào trong nhà quỷ, tôi phải cảnh giác hơn rất nhiều.
Cho dù bên trong căn nhà này có thực sự đáng sợ, tôi cũng tuyệt đối không để lộ ra ngoài, càng không thể kêu lên được.
Nếu không, tôi sẽ thực sự làm mất mặt những người trong nghề trừ tà này.
Có lẽ bị con người hù dọa còn đáng sợ hơn bị ma quỷ hù dọa nhiều.
Trò chuyện thêm một lúc, đã đến lượt chúng tôi.
Chúng tôi chỉ có sáu người, nên người đàn ông đeo kính đứng phía sau đã được ghép nhóm chung với chúng tôi.
Như thế, vừa đúng đủ bảy người.
Trước khi vào thì nhân viên quản lý đã cung cấp cho chúng tôi một số thông tin cơ bản.
Người nọ nói căn nhà quỷ này có hết thảy ba tầng, tương đương với ba chủ đề khác nhau.
Chủ đề tầng thứ nhất về minh hôn, chủ đề tầng thứ hai là Quỷ cưa điện điên loạn, chủ đề tầng thứ ba là nữ quỷ Huyết Nguyệt.
Ngoại trừ những thứ này, nhân viên quản lý cũng nói thêm.
Kể từ khi người thiết kế ngôi nhà quỷ mới đến công viên giải trí, chưa có ai thành công vượt qua được ba chủ đề này.
Người nọ còn nhắc nhở chúng tôi, nếu muốn bỏ cuộc thì cứ hét lớn lên.
Đến lúc đó sẽ có nhân viên tới dẫn chúng tôi rời đi, sau đó trả lại cho chúng tôi một tờ giấy thỏa thuận.
Nội dung chính của tờ giấy là yêu cầu chúng tôi không được tự ý làm hỏng đồ vật trong nhà quỷ, nếu có bị dọa sợ thì ban tổ chức của công viên sẽ không chịu trách nhiệm.
Sau khi ký tên và ấn dấu tay, chúng tôi mới được phép tiến vào bên trong nhà quỷ.
Trong số bảy người chúng tôi, ngoại trừ người đàn ông đeo mắt kính kia, còn lại đều là đạo sĩ và yêu quái.
Cho nên chúng tôi cũng muốn xem thử một chút, căn nhà quỷ này rốt cuộc có thể đáng sợ được tới mức nào.
Nhưng mà vừa mới bước vào bên trong nhà quỷ, sáu người chúng tôi đã sửng sốt mất một lúc, cảm thấy có gì đó sai sai.
Bởi vì, ngay khoảnh khắc chúng tôi bước vào trong nhà quỷ, đã lập tức cảm nhận được một luồng âm khí.
Đó chính là âm khí của quỷ, tuy không mạnh, nhưng nhất định không hề yếu.
Nói cách khác, bên trong căn nhà quỷ này, thực sự có ma quỷ…
Khoảnh khắc chúng tôi cảm nhận được quỷ khí, ai nấy đều mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn.
Bên trong căn nhà quỷ này có thể có ma quỷ thật sự.
Nhưng có quỷ ở đây không có nghĩa là chúng tôi không thể đi vào.
Với số người chết mỗi ngày, bệnh viện chính là nơi có nhiều ma quỷ nhất.
Nhưng những ma quỷ ở bệnh viện đều vô hại cả.
Còn bên trong căn nhà quỷ này, có lẽ chỉ có một du hồn lang thang tới mà thôi.
Có lẽ quỷ hồn nọ chỉ là tình cờ tới trú nhờ trong nhà quỷ.
Cho nên tôi cũng không để ý tới nó.