Phần 116
Người nọ rốt cuộc cũng không nhịn được mà trợn tròn mắt.
Anh ta sợ hãi kêu lên một tiếng “A”, sau đó liền ngã ngồi trên mặt đất.
“Quỷ, quỷ! Quỷ…”
Người đàn ông đeo kính đã bị dọa đến chết khiếp, đến mức ngã ngồi trên mặt đất.
Mà mấy người chứng tôi đứng ngay sau lưng anh ta, lúc này sắc mặt cũng đã thay đổi.
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này quả thực là sự tồn tại siêu nhiên, tuyệt nhiên không phải là NPC gì đó.
Tuy rằng trong lòng quả thật có chút kinh ngạc, nhưng chúng tôi không cảm thấy sợ hãi hay hoảng hốt.
Hơn nữa, chúng tôi cũng không nhận ra đó là ma quỷ.
Trông giống ảo ảnh hơn.
Tôi cau mày, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc đồ đỏ đang lơ lửng trên quan tài.
Mà người phụ nữ áo đỏ kia, cũng từ từ ngẩng đầu lên.
Cô ta để lộ ra một đôi mắt không có đồng tử, giống như mắt cá chết.
Cô ta vẫn nở nụ cười quỷ dị:
“Phu quân của thiếp, là chàng sao?”
Dứt lời, cô ta thực sự đã bay về phía chúng tôi.
Nhìn cảnh này, quả thực rất giống với những ma quỷ thật mà chúng tôi đã từng gặp ở ngoài kia.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, chúng tôi lại không hề cảm nhận được một chút âm khí nào từ trên người của người phụ nữ áo đỏ kia.
Ngay khi chúng tôi đang ngạc nhiên nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ trông giống như quỷ kia bay lại gần…
Người đàn ông đeo kính kia rốt cuộc đã không nhịn được nữa.
Nỗi sợ hãi của anh ta, đã bị bản nhạc nền Thứ sáu màu đen đẩy lên đến mức đỉnh điểm.
Chỉ trong nháy mắt, tâm lý của anh ta đã suy sụp:
“A! Cứu mạng với! Tôi không chơi, tôi không chơi nữa!”
Vừa hét, người đàn ông đeo kính tự xưng là nhà thám hiểm kinh dị kia thế mà đã bật khóc rồi.
Nhưng trò chơi phiêu lưu ngôi nhà quỷ ám vẫn đang diễn ra, và nữ quỷ nọ vẫn tiếp tục bay về phía chúng tôi.
Nhưng vào lúc này, tôi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tôi phát hiện ra, dường như dưới đáy quan tài có ánh sáng.
Không chỉ ở dưới đáy quan tài, mà khắp bốn phía xung quanh cũng đều có ánh sáng.
Ngoài ra còn có một số nguồn ánh sáng được giấu rất kỹ, giờ cũng đang ẩn ẩn phát sáng.
Trung tâm của những luồng ánh sáng này chính là nữ quỷ kia.
Những nguồn sáng này được giấu rất kín, cần phải đứng ở một góc độ nhất định mới có thể nhìn thấy được.
Mặc dù vậy, nhưng sau khi phát hiện ra được điều này, trong nháy mắt, tôi đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nữ quỷ nhìn không thấy rõ, sờ không tới được này, thực chất chỉ là một hình phản chiếu 3D mà thôi.
Trong một số buổi ghi hình được phát trên TV cũng đã sử dụng kỹ thuật này.
Ví dụ như buổi biểu diễn của các ngôi sao lớn, trận chung kết trò chơi đều sử dụng kiểu chiếu này.
Nó trông rất thật và có hiệu ứng ba chiều.
Nhưng nói trắng ra, đây cũng chỉ là một hình chiếu.
Nghĩ đến đây, tôi đã hiểu tại sao ngôi nhà quỷ này lại nổi tiếng đến vậy.
Vì nhà quỷ này đã sử dụng loại thiết bị chiếu giá cao để tạo hiệu ứng.
Để thêm phần kinh dị, họ còn phát bài Thứ sáu màu đen làm nhạc nền, để khiến cho người chơi vô thức lọt vào trong sợ hãi.
Cùng với một cốt truyện hoàn hảo, thêm cả phong cách kiến trúc đặc sặc.
Dần dần dẫn lối cho người chơi thâm nhập vào cốt truyện, càng đi sâu lại càng thấy kinh dị.
Như vậy, tự nhiên người chơi sẽ bị dọa sợ, nên việc người đàn ông đeo kính tự nhận mình là nhà thám hiểm kinh dị thâm niên này bị dọa đến phát khóc cũng là điều dễ hiểu thôi…
Sau khi đã nhìn thấu hết thảy, tâm trạng của tôi đã được thả lỏng hơn.
Nhưng Tống Sơn Hà đứng trước mặt tôi lại không thể bình tĩnh được như vậy, rốt cuộc thì không phải ai cũng có thể nhìn ra được chân tướng sự việc.
“Mọi người cẩn thận, mau lùi lại phía sau! Nữ quỷ, nếu mày dám qua đây, đừng trách tao không khách khí!”
Nói xong, Tống Sơn Hà lại dùng một tay kết thành một đạo kiếm chỉ ấn.
Dưới giai điệu của bài Thứ sáu màu đen, Tống Sơn Hà cũng trở nên lo lắng một cách khó hiểu.
Nhưng lúc này, cho dù Dương Tuyết hay Từ Lâm Tĩnh, thậm chí là cả lão Phong, cũng đều căng thẳng hẳn lên.
Bởi vì trong căn nhà này, quả thật là có quỷ.
Trước khi nhìn thấy các thiết bị phát hình chiếu, không ai có thể chắc chắn được điều gì.
Người phụ nữ không dính chút âm khí nào trên người này, liệu có phải là quỷ thật hay không?
Thấy mọi người như vậy, tôi lại bình tĩnh nở nụ cười.
Tôi đi thẳng về phía trước, giữ tay Tống Sơn Hà lại:
“Đừng kết ấn, là giả đó!”
Nói xong, tôi vươn tay ra.
Cánh tay tôi trực tiếp xuyên qua người của nữ quỷ, sau đó chỉ thẳng về chỗ giấu một nguồn sáng:
“Nhìn đi, đây là hình chiếu.”
Mọi người vừa nghe xong lời này, nháy mắt liền bừng tỉnh.
Mà nữ quỷ kia cũng biến mất ngay trong phút chốc.
“Oanh” một tiếng, đèn điện bốn xung quanh đều được bật lên.
Sau đó, liền nhìn thấy hai nhân viên mặc đồng phục của công viên giải trí đi ra.
Họ kéo người đàn ông đeo kính đã bị dọa sợ tới mức không còn chút phản ứng nào đi ra ngoài.
Người đàn ông đeo kính lúc này vẫn còn sợ hãi, chân tay run lẩy bẩy.
Mà sau khi hai người nhân viên kia rời đi…
Trước màn hình giám sát có một người phụ nữ đang ngồi, người nọ chăm chú nhìn con búp bê màu đen lơ lửng trên bàn của mình.
Trên khóe miệng người nọ còn xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Sau đó, người nọ nói vào trong microphone:
“Xin chào các nhà thám hiểm kinh dị. Tôi là người thiết kế nhà quỷ này, Lâu Nguyệt. Đầu tiên, tôi xin chúc mừng các bạn đã vượt qua tầng thứ nhất của nhà quỷ. Các bạn cũng là những nhà thám hiểm đầu tiên đã vượt qua tầng một của nhà quỷ trong vòng một tháng qua. Vậy tiếp theo, tôi sẽ mở ra chủ đề kinh dị tầng thứ hai cho các bạn: Quỷ cưa điện điên loạn. Tôi thực sự mong đợi xem các bạn có thể vượt qua được tầng này hay không, và tôi cũng mong chờ giá trị khủng bố của các bạn…”
Vừa nói, người phụ nữ này vừa vuốt ve con búp bê đen một cách thích thú.
Về phía chúng tôi, sau khi cái người tên Lâu Nguyệt tự xưng là người thiết kế nhà quỷ kia dứt lời…
Đèn bốn xung quanh đã bị tắt.
Tiếp theo đó, cánh cửa lớn ngay trước mặt chúng tôi đột nhiên mở ra.
Phía sau cánh cửa đó có một cầu thang tối tăm dẫn xuống bên dưới.
Bản nhạc cấm Thứ sáu màu đen lại lần nữa vang lên.
Cảm giác áp lực trong lòng vừa mới biến mất, lúc này lại đột nhiên xuất hiện trở lại.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Không thể phủ nhận được, căn nhà quỷ ám này quả thực cũng có chút thú vị.
Nó đã hoàn toàn gọi lên được sự tò mò trong lòng tôi, tôi cũng nóng lòng muốn bước vào cấp độ thứ hai.
“Người thiết kế này cũng thật lợi hại, cả một đường này tôi đã bị dọa sợ tới nỗi mất hết cả hồn vía rồi, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng!”
Từ Lâm Tĩnh mở miệng, có chút cảm thán.
“Đúng vậy! Nữ quỷ vừa rồi quả thực rất giống thật. Nếu không phải Đinh Phàm phát hiện ra nơi phát ra nguồn sáng, tôi còn tưởng con quỷ kia đã xuất hiện rồi!”
Dương Tuyết lên tiếng, cô ấy cũng rất khâm phục người đã tạo ra bầu không khí đáng sợ vừa rồi.
“Tôi nghĩ, lợi hại nhất vẫn là ca khúc kia! Từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ tới, chỉ một bài hát mà có thể làm cho con người có được những cảm xúc tiêu cực như vậy, thậm chí còn khiến cho người ta bị ám ảnh!”
Lão Phong ngày thường đều không bao giờ nhận xét người khác, thế mà bây giờ còn phải thốt ra những lời như vậy.
Có thể thấy được, anh chàng này đáng giá cao bài hát kia như thế nào.
Mà lúc này, Tống Sơn Hà lại đột nhiên nói với tôi:
“Đinh Phàm, vừa rồi tao không hề sợ hãi đâu! Chỉ là vì tao không phát hiện ra đó là hình ảnh phản chiếu thôi. Trong cuộc đánh cược của chúng ta, tao chưa hề thua!”
Tống Sơn Hà nói như thế, hiển nhiên là sợ tôi cho rằng anh ta đã thua.
Vì dù sao, dù không có phát sóng ăn phân trực tiếp trên Douyin, cũng rất mất mặt.
Vừa rồi quả thực anh ta đã có chút hoảng sợ, cho dù kia chỉ là hình ảnh phản chiếu mà thôi.
Cho nên, anh ta tuyệt đối không cho rằng mình đã thua.
Càng không thể nhận thua trước mặt Dương Tuyết và sư muội Từ Lâm Tĩnh của mình được.
Nhưng liên quan gì đến tôi chứ!
Tôi cũng chẳng hề coi trọng chuyện này, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu:
“Được thôi, chúng ta tiếp tục khám phá!”
“Tiếp tục thì tiếp tục. Tuyết sư muội, sư muội, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Tống Sơn Hà tiếp tục dẫn đường.
Tôi, lão Phong và Hồ Mỹ đi theo phía sau, và đi vào một cánh cửa.
Nhưng ngay sau khi Hồ Mỹ tiến vào thang lầu, cánh cửa đột nhiên đóng lại.
Xung quanh lại trở nên vô cùng âm u.
Phong cách kiến trúc đã trở thành phong cách của một bệnh viện cũ.
Không chỉ vậy, sau khi chúng tôi tiến vào tầng này…
Âm khí mà chúng tôi cảm nhận được ở đây rõ ràng đã tăng lên đáng kể.
Dù chỉ thoáng qua, mà tôi cũng chưa dám khẳng định.
Nhưng dường như, tôi còn cảm nhận được một tia sát khí trong không khí.
Có sát khí, sự việc đã thay đổi theo chiều hướng khác.
Âm khí chỉ có thể chứng minh là có sự hiện diện của ma quỷ.
Nhưng nếu có cả sát khí, vậy có nghĩa là chắc chắn có lệ quỷ thật ở đây.
Như vậy thì bên trong nhà quỷ này, tất nhiên có lệ quỷ chân chính tồn tại.
Nhưng sát khí trong căn nhà quỷ này rất nhạt, cho nên tôi nghĩ, nếu thật sự có lệ quỷ, thì hẳn cũng không mạnh…
Tôi chỉ vừa mới cảm nhận được một tia sát khí, thậm chí còn chưa kịp nói gì.
Dương Tuyết đã vội nói: “Trong căn nhà này có sát khí? Mọi người có cảm nhận được không?”
“Ừm, em cũng cảm nhận được!” Từ Lâm Tĩnh đáp.
“Đúng vậy, nhưng sát khí khá nhạt.” Tống Sơn Hà cũng trả lời.
Tôi nhìn lướt qua xung quanh, không lên tiếng.
Hồ Mỹ lại nói một câu: “Ngôi nhà quỷ này thật kỳ quái, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Dường như có cái gì đó đang theo dõi và di chuyển xung quanh chúng ta!”
Hồ Mỹ nói xong, còn khịt mũi mấy cái.
Đến cả đôi con ngươi dọc của hồ ly cũng đã lộ ra.
Đôi mắt kia tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm xung quanh.
Mà lúc này, trong hành lang đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông:
“Tôi quyết tâm trở thành một bác sĩ giỏi, giúp người bệnh xoa dịu nỗi đau. Nhưng tại sao, tại sao tôi cứu được nhiều người như vậy… Các người lại không nhớ, chỉ nhớ lúc sự cố chữa bệnh xảy ra? Còn tước đoạt tư cách chữa bệnh của tôi, tước đoạt tư cách làm bác sĩ ngoại khoa giải phẫu của tôi. Tôi không cam lòng, tôi không cam lòng. Tôi là một bác sĩ tốt, tôi là một bác sĩ tốt. Tôi phải được tham gia phẫu thuật, tôi phải được tham gia phẫu thuật…”
Giọng nói cuồng bạo kia vừa dừng lại, tôi đã nghe thấy tiếng cưa điện khởi động “vù vù vù”.
Hiển nhiên, câu chuyện đã bắt đầu rồi.
Mà mấy câu nói vừa rồi, hẳn chính là nội dung câu chuyện của tầng này.
Một vị bác sĩ vì một sự cố xảy ra trong khi chữa bệnh, mà bị tước đoạt giấy phép hành nghề và tư cách khám chữa.
Nhưng tiếng cưa điện kia có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ những người chơi sau khi tiến vào tầng thứ hai, sẽ trở thành đối tượng phải giải phẫu bằng cưa điện sao?