Phần 84
Bàn tay siết cổ tôi càng chặt càng mạnh hơn nữa.
“A!”
Tôi khó chịu phải phát ra âm thanh khàn khàn, cảm giác cổ của mình sắp bị bẻ gãy, không cách nào hô hấp nổi.
Nhưng ánh sáng đỏ rực trong mắt người rơm lại càng sáng hơn, đồng thời gã nói rất gấp gáp: “Nói cho tôi biết, sao cậu biết Hỏa Thiên Công? Cậu là ai?”
Trong lời nói mang theo sự ép bức cùng với sát ý.
Tôi bị bóp cổ như vậy đừng nói trả lời, đến thở còn không ra hơi.
Nhưng đã đến nước này rồi, nói hay không thì có gì khác nhau?
Cầu xin tha thứ? Tôi chắc chắn là không làm được.
Tôi nhìn chằm chằm gã, không chút để ý mà mở miệng nói: “Muốn, muốn giết thì giết đi, đừng, đừng nói nhảm…”
Đã muốn giết chết tôi còn quản tôi tu luyện công pháp gì nữa sao?
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, không thèm để ý đến vấn đề của gã chút nào.
Nhưng lời nói của tôi dường như đã chọc giận đối phương.
“Không nói đúng không, vậy đừng trách bần đạo!”
Nói xong, tay kia của đối phương đột nhiên biến đổi, hóa thành từng cái dấu tay kỳ quái.
Hiển nhiên là muốn thi triển ấn pháp gì đó để tra tấn hoặc trực tiếp giết chết tôi.
Tôi không biết gã muốn làm gì, nhưng chắc chắn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Tôi mở to hai mắt, thản nhiên đối mặt.
Cách đó không xa Hồ Mỹ thấy vậy thì có dự cảm chẳng lành bèn gào thét một tiếng: “Dừng tay, Hồ tộc tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Đồng thời gã hơi giơ lên: “Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết cậu tu luyện loại công pháp này như thế nào? Cậu, tên là gì?”
Chỉ nghe gã hừ lạnh một tiếng, giơ thủ ấn lên điểm vào mi tâm của tôi.
Trong nháy mắt này, trong lòng tôi dĩ nhiên không có sợ hãi mà nhiều hơn là tự trách cùng áy náy.
Ngay khi đạo thủ ấn này đánh vào mi tâm.
Tôi chỉ cảm giác đầu óc “Ong” một tiếng, một luồng khí lạnh băng chui vào mi tâm.
Ngay sau đó thì đầu đau như muốn nứt ra.
Còn chưa xong, trong nháy mắt mi tâm của tôi đã xuất hiện một bùa ấn màu đỏ.
Theo đó bắt đầu từ mi tâm của tôi xuất hiện từng đường kinh mạch màu đỏ.
Những kinh mạch kia không ngừng lan ra khắp toàn thân, chỉ trong nháy mắt đã lan tới cổ.
Màu đỏ vô cùng dày đặc, che kín cả khuôn mặt tôi, nhìn qua rất khủng khiếp.
Đồng thời, cảm giác đau đớn bắt đầu lan rộng.
Từ đầu đến mắt, mũi, miệng, cổ rồi không ngừng đi xuống.
Cùng với mấy đường kinh mạch màu đỏ này, trong nháy mắt toàn thân tôi vô cùng đau đớn, tựa như bị đao cắt.
“A! A…” Tôi hét lên thảm thiết, thanh âm không ngừng quanh quẩn trong bãi tha ma.
Đối phương cũng buông lỏng ra, để mặc tôi lăn qua lăn lại trên mặt đất, kêu la thảm thiết liên tục.
“Anh đã làm gì anh ấy?” Hồ Mỹ liên tục mở miệng, nhưng tên người rơm kia căn bản không để ý tới.
Đồng thời, Tiểu Mạn vốn đang trốn ở bên ngoài bãi tha ma, không biết lúc nào đã chạy đến nơi này.
Khi cô ấy thấy tôi bị tên yêu đạo kia đánh một chưởng, sau đó ngã xuống đất kêu thảm thiết.
Thì sắc mặt kinh hãi, trong miệng vội vàng hô to một tiếng nói: “Đinh Nguyên Bảo…”
Nói xong, Tiểu Mạn cũng không để ý đến điều gì khác đã vọt tới chỗ tôi bên này.
Tôi nghe thấy giọng Tiểu Mạn, thầm nghĩ đáng chết.
Tôi và Hồ Mỹ đều đã như vậy rồi, Tiểu Mạn còn chạy lại đây thì không phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Tôi áp chế cảm giác đau đớn và khó chịu toàn thân rồi gian nan nói: “Đi, đi mau!”
Cái loại đau đớn này trộn lẫn đủ loại cảm giác khó chịu, tôi lấy tay cào toàn thân mình.
Trong chốc lát, ngực và cánh tay tôi thậm chí trên cổ và mặt, cũng xuất hiện từng vết máu.
Nhưng Tiểu Mạn là một người chân thành, lúc này thấy tôi như vậy, sao còn lo lắng đến chuyện an nguy tính mạng chứ?
Cô ấy chạy như điên về phía tôi, thậm chí giữa đường còn ngã một cái.
Tôi chịu đựng khó chịu, tiếp tục hô: “Đi đi! Đi…”
Tên người rơm đó cũng không ngăn cản Tiểu Mạn.
Chẳng bao lâu, cô ấy đã vọt tới trước mặt tôi.
Cô ấy không hề sợ hãi người rơm thế thân, càng không quan tâm mấy tên người rơm bất tử xung quanh như hổ rình mồi.
Trong mắt cô ấy chỉ có tôi.
Tôi đang rất khó chịu, không ngừng gãi gãi thân thể, trên người trên mặt chằng chịt vết máu.
“Đinh Nguyên Bảo, cậu làm sao vậy, cậu bị làm sao thế này, đừng, đừng gãi, đừng gãi nữa…”
Tiểu Mạn trực tiếp nhào tới trên người tôi, gắt gao đè lại hai tay của tôi, không cho tôi tiếp tục gãi.
“Nhanh, đi mau…”
Bởi vì cái loại đau đớn không thể nói nên lời này, đã khiến thần kinh tôi có chút chập mạch.
Tôi chịu đựng cũng cảm nhận được loại đau khổ này nên đã trở nên có chút máy móc, lúc này chỉ có thể không ngừng mở miệng.
Muốn cho Tiểu Mạn rời đi, bởi vì ở lại nơi này cũng chỉ thêm một cỗ thi thể mà thôi.
Nhưng tôi càng mở miệng như thế, càng nói Tiểu Mạn rời đi.
Cô ấy càng trở nên kích động: “Không, tớ không đi.”
“Đinh Nguyên Bảo, tớ sẽ không đi. Muốn đi thì chúng ta cùng đi!”
Nói xong, Tiểu Mạn đột nhiên quay đầu lại.
Nhìn về phía tên người rơm ở phía sau, sắc mặt gã đã khôi phục bình tĩnh, hờ hững nhìn tất cả cảnh tượng ở trước mắt.
Hai mắt vẫn tỏa ra ánh sáng đỏ.
Tiểu Mạn giờ phút này đã không còn chút sợ hãi nào nữa.
Cô ấy nhìn chằm chằm tên người rơm, sau đó mở miệng nói: “Thả chúng tôi đi, tôi sẽ cho anh tiền, rất nhiều tiền. Tôi có thể cho anh rất rất nhiều tiền…”
“Bần đạo không có hứng thú đối với tiền.”
“Kêu cậu ta trả lời tôi, tôi có thể cân nhắc để cho các người chết nhanh một chút để đỡ đau đớn. Bằng không, các người đều sẽ bị bần đạo tra tấn cho tới chết…”
Gã nhàn nhạt mở miệng, không còn kích động như lúc trước.
Mà tôi nghe đến đó lại càng cắn chặt răng.
Tu vi mình không đủ, thực lực mình không được.
Chính mình thua thì những thứ này tôi đều nhận.
Nhưng mà, muốn tôi khuất phục gã thì tuyệt đối không có khả năng.
Ông đây thà chết đứng còn hơn sống quỳ.
Tôi tức giận liền nói một hơi: “Cút, cút con mẹ mày đi!”
“Hừ! Vẫn còn mạnh miệng à! Bần đạo muốn nhìn xem, cậu có thể kiên trì tới khi nào.”
Nói xong, trong tay lại kết ấn.
Cái loại đau khổ này càng thêm kịch liệt, giống như hồn phách của tôi đều đang run rẩy.
Tôi phát ra những tiếng kêu “A a a” thảm thiết, khó chịu đến cực hạn.
Tiểu Mạn nhìn tôi như vậy thì hốc mắt ngập nước.
Lúc này cô ấy đột nhiên buông tay tôi ra và đứng lên.
Cô ấy đối mặt với tên người rơm thế thân này, sau đó rất nghiêm túc, cũng mang theo một tia uy hiếp mở miệng nói: “Tôi tên Triệu Tiểu Mạn, mẹ tôi là Triệu Ngọc, chủ tịch tập đoàn Triệu thị. Tần Việt và Từ Phi, là hai người chú của tôi. Hoa Nhụy, Xích Viêm Tuyết, là dì của tôi, cũng coi tôi như con ruột. Bọn họ đều là cao nhân trong đạo môn. Anh tốt nhất là thả Đinh Phàm, thả chúng tôi ra. Nếu chúng tôi chết thì mẹ tôi, hai chú và hai dì của tôi. Sẽ khiến cho anh chết không toàn thây, trọn đời không được siêu sinh.”
Tiểu Mạn trịnh trọng nói ra một đoạn như vậy, coi đây là cơ hội cuối cùng để chúng tôi chạy trốn.
Tuy rằng tôi bây giờ đang đau đớn khắp mình, nhưng Tiểu Mạn ở ngay bên cạnh nên tôi cũng nghe được đoạn này.
Gia thế của Tiểu Mạn, tôi đã nói qua nhiều lần.
Cô ấy là con gái nuôi của Triệu Ngọc, chủ tịch tập đoàn Triệu thị, cũng là cô con gái duy nhất.
Tập đoàn Triệu thị có tài lực hùng hậu, là tập đoàn thương mại siêu cấp số một trong nước.
Tập đoàn như vậy thì năng lực ẩn dấu phía sau cũng có thể tưởng tượng được.
Ngoài ra, lúc sau Tiểu Mạn còn nói đến bốn người.
Trong bốn người này, có ba cái tên tôi đều đã nghe qua.
Hơn nữa có người nào mà không phải là cường giả có năng lực siêu cấp trong Đạo môn, chỉ cần giậm chân một cái thì giới Đạo môn đều phải run rẩy.
Tần Việt, người đàn ông trung niên lần đầu tiên tôi gặp ở nhà Tiểu Mạn.
Mặt ngoài tuy cảm giác không có gì, nhưng lúc trước chỉ với nửa đoạn tàn thuốc mà suýt chút nữa đã khiến Dì Mỹ Nhân hồn phi phách tán.
Tu vi bực này, tất nhiên đã đạt tới Hóa Cảnh.
Từ Phi, kỳ danh càng là uy chấn Đạo môn, đạo hiệu Long Tuyền chân nhân, trường kiếm thiên nhai lưu lại vô tận truyền thuyết.
Trong nhận thức của tôi, tên của anh ấy vang dội nhất, uy danh lớn nhất.
Hoa Nhụy, lần đầu tiên tôi nghe được cái tên này là ở chỗ Hương Chúc Trương và Vạn Vi.
Đây là tục danh của giáo chủ Ngũ Độc giáo ở Miêu Cương, mặc dù tôi chưa từng tiếp xúc với Ngũ Độc giáo.
Nhưng Ngũ Độc Giáo lại uy chấn một phương ở Miêu Cương, hiện tại càng là một môn phái lớn trong Đạo môn.
Từ thủ đoạn dưỡng trùng của Vạn Vi lúc trước, có thể nhìn trộm một hai.
Mạnh mẽ chứng minh, lúc đó Vạn Vi, cũng chỉ là đệ tử nội môn mới vừa gia nhập Ngũ Độc giáo mà thôi.
Tuy rằng không biết Tiểu Mạn lúc này nói tới Hoa Nhụy, có phải là giáo chủ Ngũ Độc Giáo ở Miêu Cương không.
Nhưng nếu là thật thì đúng là khủng bố.
Về phần người cuối cùng “Xích Viêm Tuyết”, tôi chưa từng nghe qua.
Nhưng ba người phía trước đều là người của Đạo môn, hơn nữa còn lợi hại như vậy, người thứ tư này chắc chắn cũng không kém nhiều lắm.
Tất nhiên là một tiền bối cường đại của Đạo môn mà tôi không biết.
Nếu là như vậy, thế lực của mẹ Tiểu Mạn cũng quá lớn rồi.
Không ngờ đều có liên hệ với nhiều nhân vật cường đại trong Đạo môn như vậy.
Trong lúc nhất thời, trong lòng tôi có chút rung động.
Trong nháy mắt này, thậm chí cũng quên đau đớn, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Mạn.
Mà thế thân của tên yêu đạo đứng ở đối diện, sau khi nghe xong lời này.
Hai mắt cũng rõ ràng lóe ra một chút, biểu cảm xuất hiện một tia động dung.
Tôi vốn tưởng rằng, có thể gã đã bị lời nói của Tiểu Mạn dọa sợ.
Nhưng ai biết, người này lại đột nhiên đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
Sau đó có chút kinh nghi mở miệng nói: “Cô nói cái gì? Cậu ta tên là Đinh Phàm?”
Đột nhiên cái tên người rơm thế thân này vô cùng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm tôi, cũng hỏi ngược lại Tiểu Mạn.
Tuy rằng gương mặt kia là do bện thành từ rơm rạ, bên trên còn sơn màu xám.
Nhưng mà biểu cảm kia quả thực giống như đúc người sống, căn bản không có bất kỳ điểm gì khác biệt.
Hiển nhiên là ngay giờ này phút này gã đang vô cùng kinh hãi.
Tôi vẫn phải chịu đựng những cơn đau thấu xương, giống như muốn tra tấn vào tận xương tủy.
Trong miệng ngoại trừ phát ra những tiếng kêu rên thảm thiết thì đã không thể nói ra nổi một chữ nào.
Mà Tiểu Mạn sau khi nghe nói như thế thì không khỏi sửng sốt một chút.
Cô ấy đã nói một chuỗi tên dài như vậy, nhưng người này.
Ánh mắt gã vẫn luôn dán lên người tôi, cảm giác có chút kỳ quái.
Nhưng mà, Tiểu Mạn cũng không để ý quá nhiều.
Cô ấy rất chắc chắn và nhanh chóng nói: “Đúng vậy, cậu ấy tên là Đinh Phàm, là một người trừ tà khác hẳn anh.”
Tiểu Mạn rất kiên nghị, nhìn tôi nằm trên đất chịu đựng tra tấn.
Toàn thân phủ kín tơ máu màu đỏ thì nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Tên người rơm thế thân nghe xong thì thân thể rõ ràng run rẩy một chút.