Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Thiên bồng nguyên soái – Quyển 1 (Update Phần 300)

Thiên bồng nguyên soái – Quyển 1 (Update Phần 300)

Phần 257: Mỹ nhân cứu anh hùng

Xung quanh lặng ngắt như tờ, ai ai cũng sốc nặng trước sự thật phũ phàng, vị thành chủ nổi danh bá đạo mạnh mẽ của Vân Lăng thành đã bị một thiếu niên trẻ thấp hơn cả một đại cảnh giới đánh bại.
Chu Cương Liệt một lần nữa trề môi, những tưởng cảnh tên họ Lâm kia sẽ bị đánh tơi bời để mình ra tay thể hiện, thế quái nào nó có thể vượt cả một đại cảnh giới để đánh địch, tên Lăng Phục kia tu luyện trên thân chó hay sao? Phế vật.

Lãnh cô nương cũng rất bất ngờ vì tài nghệ kinh thế của người này, ánh mắt nàng có thêm một tia nhu tình phức tạp.

Lăng Phục lồm cồm ngồi dậy, thân thể hắn nhiều nơi cháy xém, miệng hộc máu, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa cay độc nhìn tên trẻ tuổi đang đứng trên trời.

“Lăng gia chủ, về mà dạy dỗ lại con trai ngươi đi, đừng có quen thói ỷ lớn hiếp nhỏ có ngày gặp họa đó.” Lâm thiếu hiệp trên cao nhìn xuống kẻ bại trận.





“Con cháu của lão phu tới lượt tiểu tử hỉ mũi chưa sạch như ngươi dạy đời hay sao?” Âm thanh già nua trầm thấp vang lên, ngay khi Lâm thiếu hiệp còn chưa kịp quay lại thì đằng sau đã xuất hiện một bóng người, uy áp như đại hồng thủy nhằm vào khiến hắn muốn đổ xuống tại chỗ.

Người kia vung tay một tát đánh Lâm thiếu hiệp rơi khỏi phi kiếm cắm đầu xuống một căn nhà gần đó, bụi mù văng tứ tung.

“Phụ thân, mau giết tên đó, không thể để hắn sống rời khỏi đây.” Lăng Phục nén đau ngồi dậy gằn giọng nói.

“Hừ, phế vật, ngươi làm mất mặt Lăng gia ta quá.” Người bay trên trời lộ diện, là một lão già tướng tá phốp pháp, mặc áo bào màu tro, râu cá trê, mặt vuông, không ai khác chính là Lăng Quan, nội tổ đứng đầu Lăng gia, tu vi Tán Tiên hậu kỳ.

Người vây xung quanh âm thầm khinh bỉ, đối phó với một thiếu niên lại mang cả lão tổ ra, đúng là Lăng gia không cần mặt mũi.

“Ha, đánh thằng con thì thằng cha ra, thằng cha bại thì lôi cả ông nội ra đánh lén, Lăng gia các ngươi đúng là chu đáo với ta quá.” Lâm thiếu hiệp từ đống gạch vụn bám lấy tường bước ra, thân thể hắn đã trở lại như cũ, tu vi cũng về hóa Thần sơ kỳ.

Có thể thấy rõ người này đã yếu đi trông thấy, chắc chắn là do tác dụng phụ của bí thuật tăng tu vi lúc nãy hắn thể hiện. Nhưng thiếu niên kiệt ngạo này vẫn không có chút nào sợ hãi, hiên ngang đứng vững.

“Tiểu bối, ta công nhận ngươi là một thiên tài có thể sánh ngang thậm chí vượt qua những thiên kiêu thuộc các thế lực lớn, nhưng ngươi nên biết một điều, cứng quá sẽ gãy, thiên hạ có rất nhiều người tỏa sáng nhưng không biết điệu thấp, cố chứng tỏ bản thân để rồi chết yểu không trưởng thành được.” Lăng Quan nhếch râu cá trê khinh thường nói.

“Lăng gia các ngươi bao che cho con cháu ở ngoài tùy ý ức hiếp người khác, gian dâm cướp giết giữa thanh thiên bạch nhật, thế mà mở miệng ra là đạo lý, là luật lệ công chính, ta khinh.” Lâm thiếu hiệp lau máu nơi khóe miệng đưa mắt đầy chính khí quát.

“Quần đảo Vân Lăng là của Lăng gia ta, ở đây ta là luật, tên nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi dám có ý kiến sao?” Trên tay Lăng Quan hình thành một khoả cầu băng tỏa ra hàn khí lạnh ngắt, lão ta từ từ bước đến gần Lâm thiếu hiệp.

“Kiếp sau cố mà làm người cho tốt, đừng có trêu chọc vào thứ không nên chọc.” Đang lúc ông ta tính ném đi băng cầu kết liễu tính mạng người trẻ tuổi, Lâm thiếu hiệp nắm chặt nắm tay, nhẫn của hắn lóe sáng lên thì một bóng ảnh áo vàng đã tới chắn trước mặt hắn.

Dáng người cao thon thả, khuôn mặt mỹ lệ xinh đẹp, biểu cảm nàng lúc này lạnh như băng khẽ vung tay, băng cầu kia lập tức văng ra xa vỡ nát.

Đang lúc Lăng Quan còn đang mở to mắt ngơ ngác thì một luồng uy áp phô thiên cái địa đã ập xuống người hắn, thân mập đứng không vững khụy chân quỳ mọp xuống, Lăng Phục ở phía sau càng trực tiếp bị đè bẹp dưới đất thất khiếu trào máu tươi.

“Không… không thể nào… Địa… là Địa Tiên…” Lăng Quan run rẩy, khuôn mặt mập méo xẹo.

“Tiền… tiền bối, xin hãy nương tay, Lăng gia ta không làm gì mạo phạm đến ngài cả.” Hắn lắp bắp nói.

Quan Phục phía sau thì tái mét mặt mày, hắn biết rõ nhất mọi chuyện xảy ra đều là do thằng quý tử Lăng Bưu nhà mình giữa đường chọc ghẹo nữ tử áo vàng này, bản thân hắn lúc đi vào tửu quán còn mạnh miệng nói đem cô ta về làm thiếp hầu cho con trai nữa, nói giỡn hả, mình đòi đem một Địa Tiên về làm thị thiếp, mình gan đến vậy sao?

“Cháu trai ngươi trên đường giở trò xuồng suồng sã với ta, bị thiếu hiệp đây giáo huấn, các ngươi không biết dạy lại con cháu mình, lại hết người này đến người kia tới muốn lấy mạng hắn, các ngươi xứng sao?” Thanh âm nàng rất êm tai, nhưng vào tai phụ tử Lăng gia thì như thẩm phán đang hỏi tội.

“Tiền bối… ta… Lăng gia ta dù sao cũng là người dưới trướng Thanh Vân Cung, xin ngài nể mặt bỏ qua, ta sẽ về dạy dỗ đứa cháu hỗn đản ấy một trận.”

“Ngươi đem Thanh Vân Cung ra hù dọa ta sao? Nói cho ngươi biết, dù Lý Đạo Thành trực tiếp đến đây nói không chừng ông ta còn tiện tay chém chết ngươi để hòa hảo với ta đấy.” Lãnh cô nương cười nhạt khinh thường.

Nghe lời lẽ bá đạo ấy, Lăng Quan dù không dám tin nhưng cũng thầm run rẩy, mình đã chọc phải quái vật gì thế này.

“Lãnh cô nương, bỏ đi, tội của họ là không quản giáo kỹ con cháu, không đến mức chết, chỉ cần cho họ nhớ lần sau đừng tái phạm là được.” Lâm thiếu hiệp lời lẽ đầy chính khí ôm ngực nói, Lăng Quan và Lăng Phục khẽ dịu lại, thiếu niên này suýt bị họ giết thế mà vẫn nói đỡ cho họ.

“Được, nể mặt Lâm thiếu hiệp, ta tha cho các ngươi, nên nhớ Tây Hải này ngoạ hổ tàng long, ai cũng có thể là cường giả, đừng quá ngạo mạn.”

Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn qua chỗ của Chu Cương Liệt, nàng đã sớm nhận ra hán tử to con này không tầm thường, Lâm thiếu hiệp và Lăng gia đánh nhau ì xèo, tửu quán cũng nát bấy rồi nhưng chỗ của hắn vẫn còn y nguyên.

Chu Cương Liệt thấy nàng nhìn mình cũng khẽ gật đầu đưa chung rượu lên mời rồi uống cạn. Hôm nay không phải ngày để hắn thể hiện rồi.

“Đa tạ tiền bối tha chết, chúng tôi xin ghi nhớ, đa tạ Lâm thiếu hiệp đã rộng lượng.” Hai người không dám ở lâu, cùng đám gia nhân chắp tay như tế sao rồi nhanh chóng rời đi.

“Lâm thiếu hiệp không sao chứ?” Lãnh cô nương đỡ lấy tay người trẻ tuổi, hắn đã cạn kiệt chân khí lại còn ăn một đòn từ Tán Tiên hậu kỳ không sao mới là lạ.

“Ta không sao, không ngờ Lãnh cô nương lại là cường giả, ta thật xấu hổ múa rìu qua mắt thợ rồi.” Hắn gãi đầu xấu hổ, bản tính nam nhi kiệt ngạo khiến hắn muốn đối đầu với địch thủ để bảo vệ cô gái yếu đuối này.

Hắn và nàng chỉ mới gặp nhau mấy ngày trước, giữa hai người cũng có chút ít chuyện phức tạp phát sinh nên kết bạn cùng đi, nàng luôn dịu dàng mảnh mai khiến cho người ta cảm giác được sự yếu đuối cần bảo vệ, ai ngờ được nàng lại là Địa Tiên, tầng cấp cao nhất phàm giai.

“Không đâu, Lâm thiếu hiệp can đảm dũng cảm, lại là thiên tài ngàn năm có một như vậy quả thật làm ta mở mang tầm mắt.” Nàng nắm lấy tay hắn, mặt hồng hồng nói.

Tên thiếu niên này được mỹ nhân động chạm thế mà xem như không, chỉ ngượng ngùng gãi đầu cười ngây ngô.

“Mau tìm chỗ xem xét vết thương của Lâm thiếu hiệp.” Nàng dìu hắn đi khỏi nơi tang hoang này.

Chu Cương Liệt thấy không còn gì để xem, liếc qua chủ quán với mấy tiểu nhị đang rưng rưng muốn khóc, quán của họ tanh bành rồi.

“Chủ quán, tính tiền.” Hắn móc ra mấy thỏi vàng đập trên bàn rồi rời đi, lão bản giật mình nhớ ra còn vị quan khách này nãy giờ vẫn ngồi tại chỗ, khi thấy vàng trên bàn, ông ta run rẩy sung sướng, có tiền xây lại quán rồi.

“Ài, xem như ta bỏ tiền đầu tư cho Lãnh cô nương đó đi.” Hắn lững thững bước đi, Lạc Thủy nhìn chủ nhân khẽ gật đầu cười dịu dàng sánh đôi đi theo.

“Thật có kẻ quái thai đến độ vượt cả một đại cảnh giới để đánh bại địch nhân sao? Ảo như vậy?” Chu Cương Liệt dù hơi bực vì bị cướp đất diễn nhưng cũng rất phục tên Lâm thiếu hiệp kia, quả là thiên tài trước nay chưa từng thấy.

Yêu Dục bỗng xuất hiện ngồi trên đầu hắn cười tủm tỉm, “Nếu cô gái áo vàng kia không ra tay thì tên họ Lâm cũng không chết được đâu.”

“Sao cơ, không lẽ hắn còn có thể vượt cấp lấy trạng thái hóa Thần sơ kỳ yếu ớt đó đánh được Lăng Quan Tán Tiên hậu kỳ? Đừng đùa chứ.” Hắn bất ngờ trước đánh giá của tiểu yêu tinh này.

“Đúng là họ Lâm kia không thể đánh thắng, nhưng mượn lực lượng để phản sát thì chắc sẽ được, ký chủ có để ý lúc tên mập kia chuẩn bị ra tay thì nhẫn của thiếu niên phát sáng hay không?” Yêu Dục hỏi.

“Ta không để ý, vậy thì sao? Không lẽ hắn cũng có thủ đoạn phong ấn một đòn đánh cấp cao vào ngọc bội như ta?” Chu Cương Liệt vuốt râu trầm ngâm.

“Không, nhẫn đó là một kiện pháp khí có công dụng dưỡng hồn, trong nhẫn có lưu một linh hồn cường giả rất mạnh, nếu Lâm thiếu hiệp kia bị bức vào bước đường cùng có thể để linh hồn kia mượn xác để có được sức mạnh đủ để diệt sát Lăng Quan.”

“Linh hồn cường đại? Mạnh đến mức nào?” Hắn ngạc nhiên.

“Cường giả đó chưa ra tay nên không biết được, thông thường tu sĩ phàm giai bị đánh nát nhục thân thì linh hồn chỉ tồn tại thời gian ngắn, nếu không đoạt xác hoặc xuống Địa Phủ thì sẽ tan biến vĩnh viễn, linh hồn trong nhẫn này lại có thể tồn tại lâu đến như vậy, còn có ý thức mượn xác nhập hồn, người này chắc chắn là tiên nhân, có thể những thủ đoạn kinh khủng vượt cấp của Lâm thiếu hiệp kia cũng là do linh hồn này chỉ dạy.” Yêu Dục nói ra phán đoán của mình.

“Chà, ta cảm thấy hứng thú với tên họ Lâm này rồi đây, phải khám phá hết bí mật trên người hắn mới được.” Chu Cương Liệt vừa gật đầu nghiền ngẫm vừa trở về khách sạn.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232 Phần 233 Phần 234 Phần 235 Phần 236 Phần 237 Phần 238 Phần 239 Phần 240 Phần 241 Phần 242 Phần 243 Phần 244 Phần 245 Phần 246 Phần 247 Phần 248 Phần 249 Phần 250 Phần 251 Phần 252 Phần 253 Phần 254 Phần 255 Phần 256 Phần 257 Phần 258 Phần 259 Phần 260 Phần 261 Phần 262 Phần 263 Phần 264 Phần 265 Phần 266 Phần 267 Phần 268 Phần 269 Phần 270 Phần 271 Phần 272 Phần 273 Phần 274 Phần 275 Phần 276 Phần 277 Phần 278 Phần 279 Phần 280 Phần 281 Phần 282 Phần 283 Phần 284 Phần 285 Phần 286 Phần 287 Phần 288 Phần 289 Phần 290 Phần 291 Phần 292 Phần 293 Phần 294 Phần 295 Phần 296 Phần 297 Phần 298 Phần 299 Phần 300 Phần 301

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng