Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Thiên bồng nguyên soái – Quyển 2

Thiên bồng nguyên soái – Quyển 2

Phần 199: Bồ Đề Tổ Sư

Khi cả ba người vừa bước chân qua khỏi cửa chính thì vụt một cái hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn thay đổi khiến cả Chu Cương Liệt lẫn Tiểu Thiện và Lạc Thủy đều trố mắt ra mà nhìn.

“Chúng… chúng ta đến chốn thiên đường bồng lai rồi sao?” Lạc Thủy ấp úng hỏi, còn thử véo vào eo Tiểu Thiện một cái.

“Úi daaaa… Đau chết mất… tỷ làm gì thế?” Tiểu nương tử giật thót ôm hông hét toáng lên mếu máo nhìn vị tỷ tỷ chung chồng ác độc kia.

“Ta muốn xem thử mình đang mơ hay tỉnh.” Lạc Thủy xấu xa cười dịu dàng.





“Muốn thử sao không tự nhéo mình đi, tỷ là muốn lợi dụng để ăn hiếp muội.” Nàng bù lu bù loa lên nhào tới tính trả đũa nhưng bị Chu Cương Liệt khổ sở ngăn lại.

Tiểu đồng ở phía trước âm thầm đưa ánh mắt phán xét liếc qua ba người, sống ở đây bao nhiêu năm đứa nhỏ này cũng chưa từng gặp qua tình huống bát nháo như vầy, hèn gì tổ sư nói hai người đàn bà hợp lại sẽ thành cái chợ.

Nhưng các nàng thất thố cũng phải thôi, vừa giây trước còn đứng ở cổng vào, đạo quan nhìn bên ngoài cũng không lớn lắm nhưng đặt chân qua khỏi đại môn liền thấy mình đang ở một nơi thế ngoại đào viên cảnh sắc không thể có ở chốn nhân gian.

Họ đang đứng trên một đỉnh núi cao, đối diện là khoảng không gian bao la bát ngát với từng hòn đảo lớn nhỏ không đồng nhất lơ lửng giữa thiên không, trên đó cảnh vật vô cùng trù phú đầy đủ các loại cây cối núi non chim muông, có cả từng dòng sông con suối và những thác nước hùng vĩ đổ xuống.

Trên các đảo đều có các loại kiến trúc khác nhau, đạo quan lầu các cao rộng, động phủ thiên nhiên trong các núi đá, vườn cây trĩu quả, dược điền tiên khí lượn lờ với đủ loại cây không thể tìm thấy ở hạ giới, diễn võ trường bằng đá nham thạch, có hòn đảo với một cây cổ thụ cao lớn vô cùng, dưới gốc cây đặt từng hàng bồ đoàn nhắm chừng đây là nơi tổ sư giảng đạo.

Đứng trước khung cảnh hùng vĩ này ba người Chu Cương Liệt đều cảm thấy không chân thực, họ đã bước vào vùng tịnh thổ của tiên gia chính hiệu rồi. Theo chỉ dẫn của tiểu đồng họ bước lên một mõm đá trên đỉnh núi, lập tức bên dưới tách ra rồi như thang máy từ từ di chuyển lên trên hướng về hòn đảo trời lớn nhất nơi có một đạo quan to lớn như cung điện của vua chúa.

Hai vị nương tử vô cùng thích thú nhìn đông ngó tây vui vẻ chỉ trỏ, họ đã đi khắp các danh lam thắng cảnh đẹp dọc đường nhưng tất cả đều không bằng một góc nơi này.

“Đây chính là tiểu thế giới do cường giả Đại La Kim Tiên trở lên khai mở không gian tạo thành, đạo môn ẩn giấu bên trong cho nên ngoài kia có tìm cả đời cũng không thấy.” Yêu Dục nghiêm túc giải đáp.

Chu Cương Liệt đối với thủ đoạn mở ra thế giới riêng như này vô cùng hứng thú hướng tới, nếu như có thể tạo cho mình một không gian tùy thời mang theo vậy thì hắn tha hồ xây dựng thiên đường sắc dục, thu giữ bao nhiêu tình nô muốn chơi khi nào cũng được, chà, phải nhanh chóng tu đến Đại La cảnh thôi.

Mõm đá cuối cùng đã tới đích, đạo đồng dẫn ba người lên khỏi những bậc thang, qua khu sân rộng có một cái đỉnh lớn đặt chính giữa, khi gần tới cửa chính điện thì chợt ra hiệu dừng lại.

“Nhị vị cô nương này tạm thời lưu lại ở đây chờ đợi, tổ sư muốn gặp mặt người muốn cầu học trước.”

Tiểu Thiện cùng Lạc Thủy đưa mắt lo âu nhìn lấy Chu Cương Liệt, hắn hơi ngẩn ra sau đó cười nhẹ xoa đầu các nàng trấn an.

“Để ta vào diện kiến tổ sư trước, yên tâm đi, không có việc gì đâu.”

“Ân, phu quân cứ đi đi.” Các nàng cũng là người hiểu chuyện, đã đến địa bàn của người ta thì phải theo phép tắc không thể càn quấy tránh phá hỏng đại sự của trượng phu.

Hắn sau đó chỉnh lại trang phục cho tươm tất rồi thẳng lưng bước theo tiểu đồng vào chính điện, bên trong bày trí vô cùng trang nghiêm, trên các bức tường treo đủ loại tranh kể lại các tích cũ, bàn hương án nằm ở giữa đại điện với đỉnh đồng nghi ngút khói nhang, chuông mỏ chỉnh tề, không hề thờ tượng bất cứ vị tiên phật nào, chỉ có một chứ ĐẠO thật lớn thếp vàng.

Cũng phải, Bồ Đề tổ sư này thân phận bí ẩn nhưng chắc chắn cực kỳ lớn, làm gì có thần phật nào đủ cân lượng để ông ta thờ phụng, bởi vậy chỉ trưng một chữ Đạo này bao quát hết mọi càn khôn.

Chính giữa sảnh viện đặt mấy dãy bồ đoàn có tám người đang ngồi xếp bằng ngay ngắn, họ có thiếu niên trông chỉ mới mười mấy tuổi, có người dáng như thư sinh, có trung niên nhân nghiêm túc, có cả lão ông râu tóc đã ngã màu, còn có một tên yêu tộc mình người đầu tê giác… họ nghe tiếng động chỉ ngoái đầu lại nhìn một cái rồi như không quan tâm tiếp tục nhắm mắt thiền định.

Mà ở ngay phía trước bàn hương án, một thân ảnh đơn sơ đang ngồi đó miệng lâm râm đọc Đạo Đức Kinh, râu tóc bạc phơ, đạo bào trắng toát, mặt mũi hồng hào, tay phe phẩy phất trần, lông mày dài rũ quá cằm, đây là hình tượng tiên ông thuần túy nhất mà người ta hay nhìn thấy, tiên phong đạo cốt, nhìn giản dị nhưng lại cao không với tới, không cần cố tỏ ra đáng sợ bức nhân nhưng vẫn khiến người đối diện mang tâm lý muốn quỳ bái. Đây chính là Bồ Đề tổ sư trong truyền thuyết.

“Thiên trường địa cửu. Thiên Địa sở dĩ năng trường thả cửu giả, dĩ ki bất tự sinh, cố năng trường sinh…”

(Trời dài đất lâu, trời đất sở dĩ dài lâu chính là vì không sống cho mình, vì thế mới đạt trường sinh.)

Chất giọng điềm đạm trầm bổng khiến người nghe vô cùng dễ chịu, đám đệ tử bên dưới nhắm mắt như nhập định, đầu hơi lắc lư tự ngộ đạo theo câu giảng của vị tổ sư kia.

Lúc này, đạo đồng tiến tới bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Tổ sư, người đã đưa đến rồi.”

Lão đạo dừng lại bài giảng mở đôi mắt tinh anh nhìn xuống người nam nhân vóc dáng cao lớn phía dưới môi nở nụ cười hiền từ.

“Tham Lang Tinh Chủ ghé thăm hàn xá, thực là vinh hạnh cho đạo quan của ta.”

Chu Cương Liệt nghe ông ấy vừa nhìn đã nói ra thân phận của mình liền vội vã hành lễ kính cẩn chắp tay cúi thật sâu.

“Vãn bối Chu Cương Liệt ra mắt tổ sư.”

“Chu Cương Liệt, tốt, tên rất hay, mạnh mẽ can đảm cẩn trọng, có trí có lực. Tinh chủ là làm cách nào biết được đạo quan của ta?” Bồ Đề tổ sư gật gù hỏi tiếp.

“Từ lúc hạ phàm đến nay vãn bối đã bôn ba khắp nơi gặp gỡ nhiều người từ trong miệng họ biết được tổ sư từng ngẫu nhiên ban ở nhiều nơi đăng đàn giảng pháp giúp họ ngộ ra đạo của mình. Vãn bối vốn đã có tên trong tiên ban chỉ lo rằng bản lĩnh khiếm khuyết nhậm chức liền trở thành kẻ vô dụng nên đã xin lệnh từ Thiên Đế tiếp tục ở nhân gian tìm thầy bái học, tổ sư chính là người mà ta tìm kiếm bấy lâu nay.”

Chu Cương Liệt rất cẩn trọng lời nói, không bịa chuyện nhưng cũng không cần phải quá rạch ròi, quả đúng là hắn cần tăng cao thực lực để lên Thiên Đình, nhưng mục đích đằng sau cần giấu thì nên giấu, có Bổn nguyên bí ẩn hộ thân hắn cũng không sợ vị tổ sư này đọc ra tâm tư.

Bồ Đề lão tổ chỉ im lặng nhìn kỹ người bên dưới như muốn chứng thực lời nói của hắn, sau đó hơi trầm ngâm giọng không mặn không nhạt hỏi một câu làm Chu Cương Liệt suýt giật thót.

“Tư Không Trọng Kiều là chết như thế nào?”

Quả thực vị cao nhân này bản lĩnh không thể xem nhẹ, ông ta thậm chí đã đoán biết được hết mọi chuyện ở Tây Hải, hắn hơi cắn môi lưỡng lự không biết là nên chối hay nên nhận, Bồ Đề không phải định báo thù cho đệ tử xuất ngoại của ông ấy đó chứ? Cuối cùng như lấy hết can đảm, Chu Cương Liệt trầm giọng gật đầu.

“Hình thần câu diệt, đã không còn tồn tại trên thế gian.”

Bầu không khí trong đại điện yên tĩnh đến lạnh lẽo, mấy đệ tử ngồi xung quanh cùng tiểu đạo đồng đều nhìn thật kỹ vị Tinh chủ vạm vỡ hiên ngang này, những người đã ở đây mấy trăm năm đều biết rõ thân phận của Tư Không Trọng Kiều, cũng giống như họ, hắn là một trong những đệ tử của Bồ Đề, không ngờ xuất ngoại chỉ hơn hai trăm năm đã chết thảm dưới tay người, lại còn thi cốt hồn phách vô tồn không có cơ hội đầu thai.

Đã giết đệ tử của người ta còn lớn mật tìm tới tận cửa muốn bái sư, người này là đang suy nghĩ cái gì?

Đang lúc mọi người còn tưởng sư phụ sẽ tức giận, nếu không giết tên họ Chu kia thì cũng phế hắn vứt khỏi tịnh thổ thì ông ta chỉ đăm chiêu một chút rồi nhẹ nhàng cười lắc đầu.

“Ác giả ác báo, tạo nghiệp lãnh nghiệp, Tinh chủ xem như đã giúp lão phu đỡ mất công thanh lý môn hộ, ta không trách ngươi.”

“Tổ sư không trách tội đã là may mắn cho vãn bối.” Chu Cương Liệt cung kính cúi thấp người, trong lòng âm thầm thở phào may mắn.

Thấy mấy đệ tử xì xầm bàn tán nhau khó hiểu, Bồ Đề liên nghiêm mặt từ tốn giải thích.

‘Cả cuộc đời Tư Không Trọng Kiều chính là sai lầm lại nối tiếp sai lầm. Ngay từ khi nó chọn Phù Vương Chi Đạo đã là con đường tối tăm rồi, ta đã hết lòng khuyên nhủ nhưng nó vẫn khăng khăng cố giữ lập trường. Phù Vương nếu ở thời đại Phong Thần sẽ rất dễ dàng để thành đạo, nhiều tiên nhân khi đó theo Chu đánh Thương đã lập đạo này, nhưng bây giờ khí vận Đại Chu đang thịnh, Trọng Kiều lại muốn bày kế khiến thiên hạ thương sinh lầm than chiến loạn để mưu lợi cho mình, tự hủy hoại công đức, đi ngược lại mệnh trời, kết cục chỉ có hủy diệt. Lúc nó muốn xuất ngoại ta đã tính một quẻ, biết nó sẽ vì đạo của mình mà đưa bản thân vào hủy diệt, có can gián cũng bằng thừa.

Cái sai tiếp theo chính là không biết người biết ta, đối đầu với một Tinh chủ đã có tên trên tiên ban Thiên Đình, dù nó có thắng cũng sẽ lập tức bị bên trên tru sát, thua thì nhận kết cục như hôm nay.

Sai lầm cuối cùng đáng chết nhất chính là xem nhẹ cảnh cáo của ta, trước khi xuất ngoại ta đã đích thân dặn dò, rời khỏi tịnh thổ xem như dứt duyên thầy trò, từ nay sinh tử tự chịu, cấm tuyệt đối không được nói là đệ tử của ta. Trọng Kiều kia lại mượn danh tiếng ta để kéo thêm thủ hạ, còn để Tinh chủ tìm tới tận đây. Hắn hình thần câu diệt rồi xem như tốt, nếu không tự lão phu sẽ tìm ra, lúc đó nhất định đày linh hồn hắn xuống cửu u hoả ngục tra tấn vạn kiếp, ta nói được liền làm được.’

Những đệ tử bên dưới nghe mà cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng, ai nấy lông tơ dựng đứng cúi đầu im lặng, đây rõ ràng là sư phụ đang nhắc nhở họ, đã có Tư Không Trọng Kiều làm gương, từ này đố ai dám lấy danh nghĩa sư phụ ra thị uy ở bên ngoài.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng