Phần 44
Giọng nói trầm khàn hữu lực, gã đàn ông thấy thế ngước lên, mới đầu nhìn thấy dáng người to lớn của ông Danh hắn khá ngại, nhưng thấy thêm mái đầu lấm tấm bạc thì hắn gầm lên.
– Thằng già, bỏ tay, dám chen ngang vào việc của bố mày à, hự.
Hắn vung mạnh cả hai tay, một nắm đấm va mạnh vào vai ông cũng là lúc hắn bị quật nằm sõng soài ra bãi cát, cùng tiếng “hự” nặng nề vang lên. Hắn chưa chịu dừng tay mà lại gồng người đạp ông thêm một phát rồi đáp cả nắm cát vào mặt ông. Hắn tưởng như thế là thoát được, nhưng không. Bàn tay ông vẫn như kìm sắt nắm cổ tay hắn vặn ngược ra sau, lúc này hắn mới la to rối rít mong ông bỏ qua.
– Đau đau… ông anh nhẹ tay thôi gãy tay tôi bây giờ… tôi có làm gì ông đâu… chỉ đang mặc cả với cô ta một chút thôi mà… à hay là cô ta là gái của anh… vậy tôi trả lại… á á á… nhẹ thôi…
– Câm, còn nói nữa tao bẻ gãy tay mày ngay bây giờ.
Vừa nói ông vừa dùng nhiều sức hơn, gã đàn ông mặt dí trên nền cát la oai oái, cái túi đeo bên hông có mấy tập tài liệu cũng vương vãi tóe loe. Ông Danh nhìn liếc qua, giọng ông tiếp tục gằn hơn trước.
– Thì ra mày đi bán đồ dùng một lần cho khách sạn, không biết yên phận mà chăm chỉ bán hàng mà dám ra đây quấy rối khách lưu trú. Mày mà không xin lỗi trợ lý của tao ngay lập tức tao gọi quản lý khách sạn ra đây cho mày mất đường làm ăn. Xin lỗi mau.
Lúc này hắn mới biết mình chọc nhầm người và bị nắm đằng chuôi. Để giữ lấy miếng ăn, một kẻ như hắn bắt quỳ liếm hắn cũng làm chứ xá gì một lời xin lỗi. Hắn nói ngay mà không suy nghĩ quá nhiều.
– Ui anh chị ơi em không biết, em cứ tưởng chị là mấy đứa gái gọi trước kia… á á… em nói nhầm. Chị ơi em không biết, em xin lỗi, chị bảo anh ấy thả em ra, đừng gọi quản lý tội cho em.
– Thôi chú ơi, bỏ đi chú ạ chấp mấy loại này làm gì.
Hân vừa nói vừa đến gần lau cát trên mặt cho ông, từ đầu đến cuối nàng chỉ nhìn ông chứ chẳng thèm để ý đến kẻ kia chút nào.
– Ừ, để chúng nó biết mà chừa thôi.
– Vâng vâng… chú ơi cháu biết rồi, cháu chừa rồi chú bỏ cháu ra.
– Cút…
Ông Danh vừa bỏ tay là tên kia vơ vội đống tài liệu vương vãi cùng cái túi rồi chạy biến đi. Ông Danh lúc này mới vẫy vẫy cái tay vừa bị đấm.
– Chú đau không.
– Chú không sao, chỉ là già thật rồi, giằng co như thế khiến người ê ẩm một chút thôi.
– Thế này mà chú nói không sao.
Hân vạch tay áo cộc của ông lên cùng gấu áo nơi có vết đạp chân của hắn, chỉ là hai vệt đỏ nhưng cũng đủ khiến nàng nhíu mày xót xa.
– Không sao thật mà, bôi cao chút là hết ngay thôi.
– Cái này phải chườm mát chứ bôi cao sao được, thôi chú về phòng để cháu làm cho.
Hai người lập tức trở về khách sạn, mặc kệ ông nói gì Hân vẫn nhất quyết tự mình chườm đá cho ông. Vết thương thực sự không nghiêm trọng nhưng nó vừa đủ làm cái cớ cho hai người chăm sóc cho nhau. Nhất là Hân, em đặt mọi ân cần của mình ở đó, vừa chườm vết thương vừa tự nhủ, rằng nó có bởi vì bảo vệ cô.
– Nhìn cái tướng dữ dằn của chú lúc đo tên kia mà không xin lỗi dễ có khi chú bẻ gãy tay thật chứ chẳng đùa. Vậy tức là với chú danh dự phẩm giá của mình rất quan trọng, chú sẽ không để cho bất kỳ ai xâm phạm, chú tốt quá. Thật biết bao bọc và nâng niu cảm xúc cho mình.
Một lần nữa trong nàng cuồn cuộn sóng, nỗi vui mừng và niềm xao xuyến khiến khóe miệng nàng liên tục cong lên. Ông Danh biết nàng thỉnh thoảng len lén nhìn ông, dù sao nàng cũng vừa bị chút sợ hãi, vì cho nàng xả bớt bức bối ông đành để mặc kệ nàng, rồi một lúc sau ông nói.
– Chú hết đau rồi, giờ đưa tay cháu đây, cổ tay cũng hằn đỏ hết lên rồi.
Hân nhìn lại thì thấy hằn lên một vệt 5 đầu ngón tay khá rõ, chứng tỏ lúc đấy kẻ kia không nhẹ tay một chút nào. Ông Danh giành lấy bịch đá chườm, để Hân ngồi lên giường rồi nhẹ nhàng vừa nắn vừa chườm đá cho em.
Trông cái cách ông ân cần thổi nhẹ, khẽ giật mình rồi nhăn mặt lúc trót lỡ làm Hân đau thật đối lập với người đàn ông mạnh mẽ và quyết liệt khi ở trên bãi biển. Cô thấy thật ấm áp và an toàn, giống như chỉ cần có ông ở đây thì trời kia có sập xuống cũng có tấm lưng to của ông chống thay nàng.
– Đau thế mà còn cười, được à, lần sau đi tới những chỗ lạ thì đừng ra ngoài một mình. Đàn bà con gái xinh đẹp, yếu đuối thế này dễ trở thành đối tượng để bọn xấu lợi dụng và bắt nạt lắm.
– Có phải Hân phiền phức lắm không chú, lúc nào cũng để chú phải lo lắng chăm sóc.
– Đâu phải vậy đâu.
– Đúng mà, ở văn phòng thì chú phải bắt tay chỉ việc, ở nhà thì nhờ chú mới biết cách làm lành với mẹ chồng, còn cả chuyện của chồng cũng phải nhờ đến chú. Cứ giống như không có chú Hân trở thành người vô dụng vậy… với chú chắc chẳng là gì nhưng trong cuộc sống của Hân chú có ý nghĩa và quan trọng cực kỳ.
Những lời cuối em nói thật lí nhí và chẳng dám ngẩng đầu lên. Ông Danh nghe thấy hết, ông vẫn nắm tay Hân, chỉ có điều lúc này ông hơi siết nhẹ, như muốn truyền cho em thêm nhiều hơn tình cảm của mình.
– Hân đâu biết rằng sự hoạt bát yêu đời và nụ cười rạng ngời của Hân với chú cũng cực kỳ quan trọng và có ý nghĩa lớn lao.
– Quan trọng và ý nghĩa bằng chị Ngọc chứ ạ.
– Ừ, sự nhiệt tình, sẵn sàng xông pha mọi lúc mọi nơi của Ngọc với chú cũng thực sự đáng quý. Cả Hạ nữa, cô ấy luôn dịu dàng chăm sóc, dù âm thầm nhưng sao sát, tỉ mỉ từng chút một không bỏ sót, điều ấy cũng đáng trân trọng biết bao.
Ông Danh quyết định thẳng thắn, còn lựa chọn sao thì để mặc em. Hân vẫn lí nhí, chưa chịu ngẩng mặt lên.
– Cháu… cháu cũng giống họ sao.
– Không, cháu không giống như họ và họ cũng không giống như cháu. Mỗi người trong các cháu đáng quý theo một cách riêng, mà nhờ vào đó chú được thoải mái và tốt hơn.
Vừa nói ông vừa tiến sát lại, nâng cằm Hân lên và nhìn xoáy sâu vào trong mắt. Hân nhìn đáp lại và giật lùi về phía đầu giường, đến khi lưng em chạm tường thì mặt ông đã tiến rất sát. Em đỡ tay lên ngực ông, không mạnh lắm, cũng chẳng đủ dứt khoát hay quyết liệt mà chỉ đủ chậm lại để kịp hỏi một câu.
– Chú đều yêu hết sao.
– Có yêu, như một nhân tình không phá hoại hay giành giật, yêu để cùng song hành tiến bước, cho mọi thứ từ công việc đến cuộc sống đều vẹn tròn. Và yêu để Hân biết thêm yêu những người quan trọng khác của mình.
Bàn tay chống ở ngực ông đã thả lỏng, môi ông chạm vào môi Hân, môi Hân hé ra rồi quyện vào môi ông say đắm. Nụ hôn không gượng ép mà tự nguyện hoàn toàn, ông đến một cách cuồng nhiệt em đáp lại bằng dịu dàng.
Hai đôi môi xoắn chặt tiếp sau là đến lưỡi, chúng triền quấn, uốn éo vuốt ve nhau điêu luyện vô cùng, nước bọt của cả hai ứa đầy khoang miệng rồi chảy thành từng tia xuống cổ, xuống ngực của hai người. Cảm xúc của họ đâu phải chợt đến trong chốc lát, nó thực sự đã nhen nhóm từ rất lâu, mấy ngày trước đã có lần bừng cháy nhưng bị giằng buộc đạo đức nén lại. Nay giằng buộc kia đã cởi bỏ ngọn lửa ấy càng cháy to hơn đủ thiêu rụi đi lý trí cả hai người.
Nụ hôn ướt át đầy đê mê là không đủ, họ khao khát thêm những đụng chạm gần hơn. Ông Danh vươn tay đến, âu yếm trên làn da trơn nhẵn nóng rần rần.
– Ôi, chú ơi… Hân nóng quá…
Quần em vốn đã ngắn, áo cũng cực kỳ mỏng, không khó để chạm đến được những vùng mềm mại và ẩm ướt của em. Những ngón tay khéo léo mơn man, kéo khoái cảm của nàng dâng cao để tự Hân thấy quần áo mình vướng víu.
Rất nhanh chiếc áo sơmi ngắn tay được cởi ra, theo sau là chiếc quần đùi dạo biển, em giờ nằm đó chỉ còn hai mảnh vải nhỏ che chắn cho cả một cơ thể nõn nà.
Ánh nắng chiều dịu nhẹ hắt qua khung cửa kính như tráng vàng lên cơ thể dong dỏng vốn đã ửng hồng của Hân. Nàng đã đẹp nay lại càng gợi cảm với gương mặt e lệ, đôi mắt nhắm hờ, chiếc mũi nhỏ có hai cánh mũi mấp máy theo nhịp thở phập phù, còn bờ môi em thường ngày tươi tắn nay mím chặt như cố kìm tiếng nấc chực trào. Chiếc cổ kiêu sa giờ cũng ửng đỏ, còn bờ ngực tròn căng thì nhấp nhô gấp gáp chứng tỏ sự hồi hộp của em.
Xuống thêm chút nữa là cái bụng thon nhỏ vòng eo có cảm giác chỉ vừa một vòng tay nắm uốn lượn như một dải lụa mềm. Đôi chân em thon dài trơn mướt cho những bước đi thường ngày uyển chuyển, duyên dáng lôi cuốn biết bao người. Nhưng có lẽ sức hút chết người nhất lại nằm ở chiếc mu cao mum múp, đang được che chắn bởi mảnh vải hình tam giác con con. Con bướm xinh dù không lộ trực tiếp nhưng chỉ nhìn cái khe nhỏ hằn lên qua lớp vải cũng đủ để máu ông Danh sôi ùng ục lên rồi.
Ông không thể nhịn thêm được nữa mà phải trèo lên giường. Bàn tay to với những vết chai sần thô ráp, vừa chạm lên đám da thịt trắng hồng đã làm cả người nàng run lên.
– Hức… chú ơi Hân nhột quá… Hân ngại… chú chầm chậm thôi nhé… chú Danh.
– Ừ chú sẽ làm thật chậm và nhẹ nhàng, em đừng lo.
Hân gật nhẹ đầu để bàn tay ông tiếp tục thám hiểm. Những ngón tay từ từ không vội, nó vẽ những đường ngoằn ngoèo bắt đầu từ chiếc cổ cao trơn mướt, qua xương quai xanh mảnh khảnh rồi đến đôi bầu ngực non mềm. Chiếc nịt vú nãy giờ đã làm Hân khó thở, chỉ trong một nốt nhạc đã bị ông Danh bứt tung. Đôi vú no tròn được tự do nảy tưng tưng như khoe khoang sự mũm mĩm, đồng thời hai núm vú hồng hồng cũng bắt đầu nhô lên.
Xinh đẹp và cực kỳ cân đối, đôi vú vừa tay như những khối bột được những người thợ khéo léo và tỉ mỉ nhất nặn ra. Không quá to để gọi là xồ xề cũng không bé để bị coi là lép, chúng tròn đều đẫy một tay nắm rất mềm mại nhưng cũng cực đàn hồi.
Ông Danh vừa say sưa bóp nắn, vừa âu yếm hôn Hân từ mặt, qua cổ rồi lướt nhè nhẹ trên hai bầu vú. Cảm giác mới lạ cùng nhột ngứa lan tỏa khắp thân thể khiến nàng thở nặng nề đồng thời nổi gai ốc khắp nơi.
– Chú ơi… ứ ứ ứ… Hân ngứa lắm… nhột lắm chú ơi… ôi… ư hư hư…
Đôi tay cùng bờ môi điêu luyện cho Hân cảm nhận những cảm giác giác mãnh liệt chưa từng. Mỗi tấc da vú đều được mơn man không bỏ sót, hai núm vú hết bú rồi lại được chiếc lưỡi dẻo quẹo gảy liên miên.
– Ôi… Hân khó chịu quá… chú giúp Hân đi Hân không chịu nổi nữa rồi.
Có lẽ những năm tháng làm vợ trước đây, thứ tình dục cô được hưởng chỉ là nghĩa vụ hoặc để làm tròn chức năng sinh sản mà thôi. Đây mới thực sự là làm tình và tận hưởng niềm vui thể xác.
Bàn tay ông rời khỏi một bên vú, lướt nhẹ qua eo rồi trượt trên làn da trơn mỏng của mép đùi trong. Máu nóng trong người Hân chảy rần rần, có thứ gì đó trong cô đang cồn cào đòi hỏi khiến cô chẳng thể nằm yên. Thế nhưng bàn tay quái ác cứ đi qua rồi đi lại, đến bên bẹn rồi lại dừng, Hân bao lần hất mu ra vẻ thèm khát mà bàn tay ấy vẫn bỏ qua.
– Ư hư hư… chú ơi… Hân ngứa… Hân thèm lắm… ứ ứ ứ… chú chạm vào Hân đi… đừng trêu Hân nữa… ứ hứ hứ… Hân không chịu được nữa rồi.
– Hân thèm gì vậy… Hân muốn chú chạm vào đâu… nói cho chú biết để chú chiều Hân nào.
– Hân muốn chú chạm vào… chạm vào… giữa hai chân của Hân… ư hư hư… nhanh lên, Hân ngứa lắm… ư ư ư… đi mà chú ơi.
– Có phải là chỗ con bướm của em không… em muốn cho chú con bướm của mình à… có đúng vậy không.
Hân quằn quại gần như giãy lên, cô gật đầu như giã tỏi rồi dùng tay mình kéo bàn tay ông vào trong háng.
– Vâng… chú… chú chạm vào bướm Hân đi… Hân cho chú hết… ôi Hân thèm quá chú ơi… uhm.