Phần 113: Kim Yến phường thị
Vương Thanh Sơn lúc trước lâm vào ngộ đạo mấy tháng, Vương Thu Minh cũng vô pháp xác định khi nào thì hắn thức tỉnh, tạm thời canh giữ ở bên cạnh.
Vương Thiên Văn hai mắt khép hờ, hắn cảm giác mình xuất hiện ở một không gian xám xịt, trong không gian có một bàn gỗ màu xanh, trên bàn gỗ có giấy và bút mực.
Hắn đứng ở bàn gỗ màu xanh, mặt lộ vẻ hồi ức sắc, tựa như suy nghĩ cái gì vậy.
Không biết qua bao lâu, Vương Thiên Văn chợt hạ bút xuống, trên họa giấy xuất hiện một đóa hoa sen, nụ hoa sen nở rộ.
Tay phải hắn linh quang chớp động, hướng tới hư không họa giấy một trảo, một đóa hoa sen linh quang lập lòe chợt xuất hiện ở trên tay hắn, ánh sáng mờ lưu chuyển không chừng.
“Ta hiểu rồi, bắt đầu học hội họa, họa sơn là sơn, họa thủy là thủy, cảnh giới tầng thứ hai là họa sơn không phải sơn, họa thủy không phải thủy, cảnh giới cao nhất là họa sơn vẫn là sơn, họa thủy vẫn là thủy.”
Hắn chỉ cảm thấy không gian xám xịt chợt thoát phá mở ra, mình trở về lại sự thật.
“Kim Đan tầng ba!”
Vương Thiên Văn mặt lộ vui mừng, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, tự thân khí tức cường đại không ít.
Hắn lúc trước là Kim Đan tầng hai, Nguyên Anh tu sĩ giảng đạo, để cho hắn tránh khỏi mấy năm khổ tu, tiến vào Kim Đan tầng ba.
Hắn đứng dậy, cúi người hành lễ pho tượng Khổng thánh nhân: “Đa tạ Khổng thánh nhân tiên sư.”
Vương Thiên Văn tiến vào Kim Đan tầng ba, Vương Thanh Sơn và Vương Thu Minh đều vì Vương Thiên Văn cảm thấy tự hào.
Khó trách Trung Nguyên tu tiên giới coi trọng sinh thần Khổng thánh nhân, có Nguyên Anh tu sĩ giảng đạo, ai không thích.
Vương Thanh Sơn phái người hỏi thăm một chút, sinh thần Khổng Thánh nhân, Đại Yến vương triều, không đúng, là toàn bộ bốn phía Trung Nguyên tu tiên giới chúc mừng. Không hề thiếu Nguyên Anh tu sĩ giảng đạo. Ở địa phương khác hầu như là chuyện không có khả năng. Hàng năm đều có Nguyên Anh tu sĩ giảng đạo? Mấy chục năm giảng một lần cũng rất không sai lầm rồi, từ nơi này cũng có thể thấy được, thực lực Trung Nguyên tu tiên giới hùng hậu, cái này vẫn là ở biên cảnh phường thị, còn có ba vị Nguyên Anh tu sĩ, đến trong Đại Yến vương triều, Nguyên Anh tu sĩ chẳng phải là càng nhiều?
“Thiên Văn, chúc mừng!”
Vương Thanh Sơn và Vương Thu Minh chúc mừng Vương Thiên Văn. Trên mặt Vương Thu Minh lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Ngộ đạo một tháng, tránh khỏi mấy năm khổ tu.
Vương Thiên Văn vui vẻ ra mặt nói: “Lúc này đây vận khí không tồi. Thất bá công, Thu Minh thúc, chúng ta có thể đi tới Kim Yến phường thị.”
Vương Thanh Sơn gật gật đầu, để cho Vương Thu Minh tập hợp tộc nhân, dẫn theo bọn họ đi tới truyền tống điện.
Sau khi một trận ánh sáng mờ màu trắng ở dưới chân sáng lên, bao phủ bóng người bọn họ.
Vương Thanh Sơn chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên một ánh sáng màu trắng. Ánh sáng màu trắng sau khi biến mất, hắn xuất hiện ở trong một đại điện càng thêm rộng rãi, có hơn chụ truyện tống trận, bên tai truyền đến một trận tiếng động huyên náo.
Đi ra đại điện, Vương Thanh Sơn phát hiện bọn họ đứng ở trên một đài cao. Trên đài cao, bọn họ có thể rõ ràng nhìn thấy hơn phân nửa phường thị.
Kiến trúc đồ sộ, xếp hàng chỉnh tề, lượng lớn tu sĩ đi đi vào vào, thanh âm thét to không ngừng, có vẻ mười phần náo nhiệt.
Người tu tiên quần áo đủ loại, có một vài tu sĩ mặc áo quần lố lăng, còn nhiều nho sinh mặc nho sam màu hồng.
“Thất bá công, Thu Minh thúc, đây là Kim Yến phường thị, ta dẫn các ngươi đi Thanh Liên thương hội đi!”
Vương Thiên Văn ở phía trước dẫn đường, đám người Vương Thanh Sơn theo sát sau đó.
Thời gian sau một chén trà nhỏ, đám người Vương Thiên Văn xuất hiện ở bên ngoài một việc lạc yên tĩnh.
Đây là một mảng khu vực dân cư, có vẻ thanh tĩnh.
Vương Thiên Văn phát ra một tấm truyện âm phù, không quá bao lâu, cửa viện liền mở ra, một người nam trung niên tầm bốn mươi tuổi đi ra.
“Thiên Văn thúc công, ngài đã tới.”
Vương Thiên Văn gật gật đầu, chỉ vào Vương Thanh Sơn và Vương Thu Minh giới thiệu nói: “Mạnh Lãng, đây là Thất bá công và Thu Minh thúc, ngươi hẳn là có biết qua.”
Lúc trước ba chỗ cứ điểm gia tộc bị tập kích, Vương Thiên Văn dẫn theo một đám tộc nhân đến Trung Nguyên tu tiên giới phát triển, bọn họ đều ra nhìn thấy bức họa Vương Thanh Sơn, nhưng tộc nhân nhận thức được Vương Thu Minh thật ra không nhiều lắm.
“Tôn nhi ra mắt Tứ thế tổ, Tam thế tổ.”
Người nam trung niên không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ.
Ở Trung Nguyên tu tiên giới ngốc lâu, tộc nhân Vương gia đặc biệt chú trọng lễ nghi, nhập gia tùy tục.
Vương Thanh Sơn gật gật đầu, rồi đi vào.
Mặt sân chiếm diện tích khá lớn, đình viện lầu các, hoa viên hành lang gấp khúc chỗ nào cũng có.
“Mạnh Lãng, gần đây làm ăn thế nào?”
Vương Thiên Văn thuận miệng hỏi. Thanh liên thương hội quy mô còn có vẻ nhỏ, dù sao thời gian mới bắt đầu, cũng không có nhiều tu sĩ bậc cao hộ tống hàng hóa, mỗi lần vận chuyển hàng hóa không phải rất nhiều.
Cái này cũng là chuyện rất bình thường, Thanh Liên thương hội thành lập còn không đến ba mươi năm. Thành giao cũng không lớn, cùng Mộ Dung vương tộc lúc này đây giao dịch, là làm cuộc làm ăn lớn của Thanh Liên thương hội từ lúc thành lập tới nay.
“Được chứ, nhưng Thiên Bảo thương hội muốn thu mua thương hội chúng ta. Âm thầm chèn ép làm ăn của chúng ta, bọn họ chủ yếu kinh doanh binh khí, là đối thủ cạnh tranh của chúng ta.”
Định mức thị trường có hạn. Thương minh lớn chiếm cứ đại bộ phận thị trường, phần đông tiểu thương hội chiếm cứ chợ trời tràng, trong lúc đó tiểu thương hội cạnh tranh có vẻ kịch liệt. Sau lưng đều có tu sĩ bậc cao làm chỗ dựa, trong đó đủ vương công quý tộc thành lập thương hội.