Phần 316: Uy của cấm chế (1)
Vương Trường Sinh cùng Mặc Vân Tử từ lòng đất chui ra, trên tay bọn họ đều cầm một tấm trận bàn màu vàng to bằng bàn tay.
“Thanh Linh, cháu đi hái Huyết Ly Chi, tốc độ phải nhanh.”
Vương Trường Sinh lớn tiếng nói, đánh mấy pháp quyết lên trận bàn màu vàng. Vương Thanh Linh đáp lại, bay vào trong hẻm núi.
Huyết Thiềm Thú nổi giận, mở ra cái mồm như chậu máu, một mảng lớn ngọn lửa màu máu bay ra.
Ầm ầm ầm!
Một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, bụi đất bay đầy trời.
Vô số sợi dây thừng màu vàng thô to từ lòng đất chui ra, lập tức cuốn lấy Huyết Thiềm Thú, trói chặt nó trên mặt đất.
Cục mụn trên lưng Huyết Thiềm Thú vỡ tan, bộc phát ra một mảng lớn nọc độc màu máu, bắn lên trên dây thừng màu vàng, dây thừng màu vàng ùn ùn đứt.
Lúc này, Vương Thanh Linh cũng đã thành công.
“Thanh Linh, cháu rút lui trước, rút đến nơi chúng ta vừa rồi gặp nhau.”
Vương Thanh Linh đáp ứng, theo Long Khâu trốn vào lòng đất biến mất.
Mặc Vân Tử nhíu mày, nhưng lão không nói gì thêm.
Nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh nhắm chừng Vương Thanh Linh đã chạy xa, nói: “Mặc đạo hữu, ngươi rút trước, ta cản phía sau.”
Không phải hắn tốt bụng, hắn rút trước, Mặc Vân Tử khẳng định không đáp ứng.
Mặc Vân Tử có chút bất ngờ, gật gật đầu, thu hồi trận bàn, hóa thành một đạo độn quang xé gió chạy đi.
Hai mươi hơi thở sau, Vương Trường Sinh rút bỏ trận pháp, Huyết Thiềm Thú thoát vây ra, một ngọn lửa màu máu ập vào mặt, đồng thời một cái lưỡi dài màu máu từ trên trời giáng xuống, giống như một thanh kiếm sắc bén, bổ về phía Vương Trường Sinh.
Thân hình Vương Trường Sinh nhoáng lên một cái, một hóa mười, ngọn lửa màu máu đánh lên trên người một gã Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh biến mất không thấy.
Một gã Vương Trường Sinh trong đó lấy ra Thái Hạo Trảm Linh Đao, mũi đao sáng lên ánh sáng trắng, bổ về phía đối diện, một luồng khí lạnh vô cùng tuôn trào ra, hóa thành một lưỡi đao ánh sáng màu trắng dài hơn trăm trượng, lao thẳng đến Huyết Thiềm Thú.
Huyết Thiềm Thú vội vàng phun ra một ngọn lửa màu máu, đánh tan lưỡi đao ánh sáng màu trắng, bộc phát ra một mảng lớn sương mù màu trắng.
Không trung đỉnh đầu của nó nổi lên dao động, một bàn tay khổng lồ màu lam lớn hơn mười trượng chợt hiện lên, mặt ngoài bàn tay khổng lồ màu lam tràn ngập một mảng lớn hồ quang màu lam, nhanh chóng đập xuống.
Ầm ầm ầm!
Theo Huyết Thiềm Thú phát ra một tiếng rên rỉ thê lương, một mảng lôi quang màu lam bao phủ Huyết Thiềm Thú, vô số bụi gai màu xanh từ lòng đất trào ra, trói chặt nó lại.
Huyết Thiềm Thú há mồm phun ra ngọn lửa màu máu, đốt đứt bụi gai màu xanh, lúc này, Vương Trường Sinh cũng biến mất không thấy nữa.
Huyết Thiềm Thú hóa thành một luồng hào quang màu máu đuổi theo, phương hướng chính là hướng Mặc Vân Tử rời đi.
… Bạn đang đọc truyện Vương Trường Sinh – Quyển 4 tại nguồn: TuoiNung.Com
Non nửa canh giờ sau, mảng rừng rậm màu đen âm u ẩm ướt nào đó.
Vương Trường Sinh và Vương Thanh Linh đứng ở dưới một cái cây to che trời, nhìn xa xa, tựa như đang chờ đợi người nào.
Song Đồng Thử ghé vào trên vai trái Vương Trường Sinh, hai tay ôm một trái cây màu xanh to bằng nắm tay, gặm không ngừng.
Mặc Vân Tử còn chưa hội hợp với bọn họ, bọn họ không biết lai lịch Mặc Vân Tử, không dám vi phạm hứa hẹn, nếu không vì một cây Huyết Ly Chi trở mặt một tu sĩ Nguyên Anh, cũng không phải một cử chỉ sáng suốt.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, một đạo hào quang từ nơi xa bay tới, đáp ở trước mặt bọn họ, chính là Mặc Vân Tử.
Mặc Vân Tử sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng pháp lực tiêu hao nghiêm trọng.
Vận khí của lão không quá tốt, ở trên đường đụng phải một con yêu cầm cấp bốn, thiếu chút nữa chết ở trên tay yêu cầm.
“Mặc đạo hữu, đây là cây Huyết Ly Chi kia của ngươi.”
Vương Trường Sinh vẫy nhẹ cổ tay một cái, một cái hộp ngọc màu xanh bay ra, rơi ở trước mặt Mặc Vân Tử. Mặc Vân Tử tiếp được hộp ngọc màu xanh, mở ra nhìn, bên trong có một cây cỏ linh chi màu máu to bằng bàn tay, cỏ linh chi trong suốt lấp lánh, giống như mỹ ngọc tạo thành, tản mát ra một mùi thơm lạ lùng.
Ánh mắt Mặc Vân Tử lộ ra vài phần hài lòng, lật bàn tay, hộp ngọc màu xanh biến mất.
“Vương tiểu hữu, mạo muội hỏi một câu, ngươi là dụ Huyết Thiềm Thú ra như thế nào? Lão phu từng thử rất nhiều loại biện pháp, đều vô dụng.”
Mặc Vân Tử vẻ mặt ôn hòa hỏi, ánh mắt mang theo một tia tò mò.
Nếu là biết biện pháp như thế nào dụ Huyết Thiềm Thú ra, nói không chừng cũng có thể dụ yêu thú cấp bốn khác, về sau đối phó những yêu thú cấp bốn kia liền dễ dàng hơn nhiều.
Vương Thanh Linh muốn nói lại thôi, tựa như có bí ẩn gì khó nói.
“Thanh Linh, đã là Mặc đạo hữu hỏi cháu, cháu cứ bẩm báo theo sự thật đi! Nếu là hữu dụng, Mặc đạo hữu sẽ không bạc đãi cháu.”
Vương Trường Sinh tựa cười mà không cười nói, hắn cũng rất tò mò Vương Thanh Linh là như thế nào dụ Huyết Thiềm Thú ra, nhưng Vương Thanh Linh đã sớm nói cho hắn.
“Hợp Thú Hương, một loại đàn hương luyện vào Hợp Hoan Tán, ngự linh sư thời điểm bồi dưỡng giống linh thú mới, linh thú không muốn giao phối, thường thường sẽ áp dụng loại biện pháp này, nhưng đối với yêu thú cấp bốn không nhất định hữu dụng. Huyết Thiềm Thú vừa vặn ăn vào một cây Huyết Ly Chi, lúc này mới có thể nổi lên hiệu quả, nếu là đối phó yêu thú khác, chưa chắc có hiệu quả.”
Vương Thanh Linh nói xong, lấy ra hai cây Hợp Thú Hương, đưa cho Mặc Vân Tử.