Phần 95: Quay về (1)
Cũng không phát hiện điều gì dị thường. Vương gia đi trước vào lầu các, bốn người Tôn Dong Dong theo sát sau đó.
Bên trong lầu các bố trí cổ điển, phía trước chính là bức họa Ngũ Long chân nhân, còn có một tấm bàn thờ. Tầng thứ hai bày ra mấy chục món pháp bảo lập loè linh quang. Ánh mắt đám người Vương Quý Dục có chút lửa nóng. Mấy chục món pháp bảo này, pháp bảo có thể bày ra ở trong này, tuyệt đối không phải pháp bảo bình thường.
Mỗi một món pháp bảo đều có trận pháp bảo hộ. Muốn lấy bảo, chỉ có thể chậm rãi phá cấm.
Vương Hữu Vi cũng có chút động tâm, nhưng hắn biết rõ, nếu thực sự cầm những món pháp bảo này, bọn họ chỉ sợ không có cách nào rời khỏi Ngũ Long cung.
Trên bàn thờ tầng thứ ba, bày ra mấy chục hộp ngọc tinh mỹ. Mỗi một hộp ngọc đều được trận pháp che kín.
Đi vào tầng thứ tư, trên vách tường có treo mấy chục bức họa. Trong họa đều là tu sĩ, bên người bọn họ đều có giao long làm bạn.
Một bàn thờ dài hơn một trượng màu xanh, phía trên bày ra một cái bình ngọc màu xanh và mấy chục tấm ngọc giản. Một cái màn hình màu xanh nhạt che kín bàn thờ, mặt ngoài có phù văn chớp động.
Vương Hữu Vi và u Dương Minh Nguyệt lần lượt khống chế phù binh, khôi lỗi thú bậc ba công kích màn hình màu xanh. Kỳ quái chính là, lớp màn màu xanh trực tiếp hấp thu công kích của bọn họ.
“Đây là Thôn linh trận! Cần hấp thu đủ công kích mới có thể phá cấm chế, tốc chiến tốc thắng đi!”
U Dương Minh Nguyệt nhận ra lai lịch cấm chế, tăng mạnh công kích.
Bên ngoài thông đạo, Thanh Diễm phu nhân nhìn về phía ba thông đạo khác, thả ra một con hồ ly tuyết trắng. Hồ ly màu trắng ngửi nhẹ vài cái trong hư không, đứng ở thông đạo đám người Vương Hữu Vi.
Nguyên Anh tu sĩ đương nhiên luôn có chuẩn bị phía sau, đã sớm suy xét đến khả năng đám người Vương gia quay về đường cũ. Nàng đã sớm động tay động chân trên người tu sĩ Vương gia.
“Xem ra, bọn họ không có tiến vào thông đạo.”
Thanh Diễm phu nhân hơi do dự, ngón tay bắn ra một đoàn hoả diễm màu xanh bắn lên trên lớp màn xanh nhạt. Lớp màn xanh nhạt nháy mắt tán loạn. Đây là thông đạo ban đầu đám người Vương Hữu Vi tiến vào, chỉ cần bài trừ cấm chế là có thể lấy bảo. Nếu đi vào thông đạo đám người Vương Hữu Vi đã đi, khẳng định sẽ phát sinh xung đột, ít lợi nhiều hại.
Cẩn thận mà nghĩ, nàng tính đi thông đạo mà đám người Vương Hữu Vi bỏ lại trước. Lấy thực lực của nàng, cấm chế không ngăn được nàng.
Nàng dẫn đầu đoàn người đi vào. Không qua bao lâu, Kim Đao thượng nhân từ trong thông đạo đi ra, thần sắc hưng phấn.
Hắn có được một bộ hài cốt giao long cấp bốn, có thể luyện chế thành thi khôi. Tương đương với giúp đỡ của một vị Nguyên Anh tu sĩ. Điều này so với đan dược hay pháp bảo còn lợi hại hơn nhiều.
Dùng hài cốt của giao long cấp bốn luyện chế thành thi khôi, pháp bảo bình thường khó có thể tổn thương đến.
Hắn bấm niệm pháp quyết, mỗi cột đá sáng lên một trận hoàng quang mỏng manh. Con linh điệp màu vàng lớn bằng bàn tay dần hiện ra. Linh điệp màu vàng kích động vỗ cánh, dừng tại chỗ Thanh Diễm phu nhân tiến vào thông đạo.
“Vi phu nhân đồng ý cho Vương gia tu sĩ tiến vào thông đạo? Hắc hắc, vậy lão phu đành đi đến thông đạo khác vậy.”
Kim Đao thượng nhân cười hắc hắc, dẫn người tiến về chỗ thông đạo của Tôn Dong Dong.
Hắn không muốn cùng Thanh Diễm chân nhân nổi lên tranh chấp. Cứ như vậy, Kim Đao môn và Tán Tu Minh đều có thể có được hai phần bảo vật. Lục gia có một phần. Về phần Vương gia, hắn cũng không để ở trong lòng. Nếu thật sự gặp được trọng bảo, hắn đương nhiên sẽ không khách khí cùng Vương gia tu sĩ. Kim Đao môn có ba Nguyên Anh tu sĩ, không thua kém Vương gia.
Ngũ Long cung tách bảo vật ra gửi, không biết có phải vì đề phòng thế lực khác đến cướp đi bảo vật hay không.
Bên trong Ngũ Long các, đám người Vương Hữu Vi phá đi cấm chế, lấy đi hai bình sứ và ngọc giản.
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc. Đám người Vương Hữu Vi cả kinh trong lòng. Không lẽ đám người Tôn Dong Dong xúc động cấm chế nào rồi?
Cả toà Ngũ Long các kịch liệt chớp động, giống như muốn sụp đổ vậy.
Hư không phát ra tiếng “Ong ong” trầm đục. Đám người Vương Hữu Vi cảm giác có một cỗ áp lực mạnh mẽ ập đến từ bốn phương tám hướng. Linh quang hộ thể chớp động không ngừng, thân thể tựa như bị nghiền nát vậy.
Bên ngoài bí cảnh, đám người Vương Thanh Linh đang nói chuyện phiếm. Ngũ Long lệnh trên người phát ra tiếng hô đinh tai nhức óc, chớp động không ngừng.
“Sao lại thế này? Bí cảnh xảy ra biến cố gì rồi?”
Vương Thanh Linh nhướng mày, hoang mang nói.
“Có thể bọn họ xúc động một cấm chế mạnh mẽ nào đó! Mau mở cửa vào, đón bọn họ đi ra.”
Thanh Nguyệt tán nhân sắc mặt đại biến, trầm giọng nói. Hắn rất rõ ràng, sư phụ Thanh Diễm phu nhân của hắn thi triển Phụ thân đại pháp trên người tiểu bối. Khó mà đảm bảo những Nguyên Anh tu sĩ khác không làm như vậy. Xem chừng dư âm bọn họ đấu pháp làm cho bí cảnh xuất hiện biến cố!
Vương Thanh Linh đột nhiên nghĩ tới điều gì, lấy ra một mặt ngọc bàn màu xanh, đánh vào đó một đạo pháp quyết, sau đó khoa chân múa tay một trận. Bọn họ đều rót pháp lực vào Ngũ Long lệnh. Rất nhanh, Ngũ Long lệnh hào quang đại trướng, bay ra năm con giao long màu sắc khác nhau. Năm con giao long bay lên trên trân bàn giữa trời, chợt hợp thành một thể, hóa thành một đạo quang môn thật lớn. Hơn ba mươi tu sĩ Trúc cơ lục tục từ bên trong quang môn bay ra, rất nhanh rơi xuống mặt đất.
Đám người Vương Thanh Linh đều thi pháp, tiếp được bọn họ.