Phần 5: Bản Giao Ước Ma Quỷ
Sau cơn truy hoan cuồng nhiệt như một trận bão, họ gột rửa cho nhau, thanh tẩy đi những dấu vết của đêm dài. Giờ đây, trong sự tĩnh lặng của căn phòng, chỉ còn lại mùi da thịt quyện vào nhau. Huy nằm bên cạnh Nhi, lười biếng và mãn nguyện. Những ngón tay chàng vô thức vân vê bầu ngực mềm mại của nàng, một hành động sở hữu đầy dịu dàng sau khi đã chiếm đoạt. Không gian lắng đọng, là khoảnh khắc hoàn hảo cho những lời tự sự sâu kín nhất.
“Vừa nãy…” – Huy khẽ khàng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Em nói về những người đàn ông khác. Trước anh, trái tim em đã từng thuộc về bao nhiêu người?”
Nhi rúc đầu vào ngực chàng, tìm kiếm sự ấm áp. “Hai người thôi anh. Một người từ thời áo trắng cấp ba, và một người khi em là cô sinh viên đại học.”
“Vậy là… lần đầu tiên của em là từ những năm tháng ấy?” Huy hỏi, giọng có chút tò mò.
“Dạ,” Nhi đáp nhỏ. “Em mất nó vào năm lớp mười. Một buổi chiều mùa hạ, trong căn nhà vắng, với cậu bạn cùng lớp. Một kỷ niệm vụng về và ngây dại, giờ nghĩ lại thấy xa xôi quá…” Nàng nói, như đang kể về một người khác, một cuộc đời khác đã bị bỏ lại phía sau.
“Vậy anh là người đàn ông thứ ba được đụ em?”
Câu hỏi của Huy như một chiếc chìa khóa, mở ra cánh cửa cuối cùng mà Nhi vẫn luôn niêm khóa. Nàng ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt chàng, đôi mắt trong veo nhưng chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
“Anh,” – Nàng bắt đầu, giọng kiên định. “Hôm nay, em sẽ kể anh nghe toàn bộ sự thật về em. Dù sau đó anh có quyết định thế nào, ở lại hay ra đi, em cũng sẽ không hối hận. Bởi vì đêm nay, em đã trao cho anh tất cả những gì quý giá nhất của mình rồi.”
Huy siết nhẹ vòng tay. “Em nói đi, anh nghe đây.”
Và rồi, Nhi bắt đầu kể. Câu chuyện của nàng như một cuốn phim quay chậm, đầy màu sắc u tối. “Mọi chuyện bắt đầu từ khi em là cô sinh viên tỉnh lẻ, chân ướt chân ráo lên thành phố này. Gia đình em nghèo, rồi ba mẹ không may qua đời sau một tai nạn. Anh và em, chúng ta đều hiểu cảm giác đó…”
Huy khẽ gật đầu, một sự đồng cảm không lời.
“Em đã phải làm tất cả mọi thứ để có được tấm bằng của trường Đại Học Ngoại Thương danh giá. Em đã nghĩ đời mình sẽ sang trang. Nhưng không…” – Giọng nàng có chút mỉa mai. “Em vỡ mộng, thất nghiệp suốt ba tháng. Để bám trụ lại đây, em đã phải làm những công việc chân tay, bưng bê, phục vụ. Cuối cùng, một công ty nhỏ nhận em với mức lương 5 triệu ít ỏi. Suốt một năm trời, ban ngày em là nhân viên văn phòng, ban đêm em đi dạy thêm, làm mẫu ảnh vì may mắn có chút nhan sắc, thậm chí là phục vụ rượu ở pub… Cuộc sống là một cuộc chiến không ngừng nghỉ.”
“Em đã phải chịu đựng nhiều như vậy sao?” Huy thì thầm, bàn tay chàng ngừng nghịch ngợm, chỉ còn lại sự vỗ về.
“Và rồi em gặp anh Nam, giám đốc của em bây giờ. Anh ấy hỏi em có muốn làm ngân hàng không. Em muốn chứ, rất muốn! Anh ấy xem CV và nói có thể nhận em vào làm, lương tháng 15 triệu. Nhưng…” Nhi ngập ngừng, “anh ấy thẳng thừng đề nghị em phải đánh đổi bằng thể xác.”
Huy im lặng, trái tim chàng như bị ai đó bóp nghẹt.
“Em đã từ chối,” Nhi nói tiếp. “Nhưng cuộc sống quá khó khăn. Công ty cũ chỉ tăng lương cho em lên 6 triệu sau một năm cống hiến. Em đứng giữa hai lựa chọn: Hoặc là về quê, lấy một tấm chồng rồi sống một cuộc đời tẻ nhạt, hoặc là chấp nhận lời đề nghị đó để thay đổi số phận. Em đã chọn vế thứ hai. Anh có hiểu cho em không?”
“Anh hiểu,” Huy đáp, giọng khàn đi.
“Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu,” Nhi cười buồn. “Vào làm rồi, em phải đối mặt với áp lực KPI. Không ai giúp đỡ một đứa lính mới như em. Để tồn tại, để có được nguồn khách hàng… em đã phải tiếp tục phục vụ tình dục cho sếp. Rồi khi có khách hàng, em lại phải chiều chuộng họ, làm họ hài lòng… như anh đã biết khi quen em.”
Nàng hít một hơi thật sâu. “Em không ngại nói thẳng với anh. Em đã ngủ với khách hàng, không chỉ một lần, mà là rất nhiều lần, nhiều đến mức em còn không nhớ hết. Em cho họ đụ mình không chỉ trong quá khứ, mà ngay cả trong hiện tại, ngay cả trong khoảng thời gian em yêu anh. Và có lẽ… em vẫn sẽ phải làm vậy trong tương lai để giữ lấy công việc này.”
Nàng nhìn Huy, ánh mắt vừa thách thức vừa van lơn. “Nếu anh không chấp nhận được một người như em, em sẽ ra đi, không một lời oán trách.”
Huy im lặng. Một sự im lặng kéo dài đến ngạt thở. Chàng đang tiêu hóa tất cả. Chàng đang nhìn vào vực thẳm trong cuộc đời người con gái chàng yêu. Tình yêu lý tưởng của chàng và thực tại trần trụi của nàng đang giao chiến dữ dội trong tâm trí. Nhưng rồi, chàng nghĩ đến sự cô độc của nàng, nghĩ đến những giọt nước mắt và cả sự dâng hiến của nàng đêm nay.
“Anh chỉ cần em hứa một điều,” Huy cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm và chắc chắn. “Từ nay về sau, đừng giấu anh bất cứ điều gì nữa. Nếu em phải ngủ với ai, hãy nói cho anh biết.”
Nước mắt Nhi lại tuôn trào, nhưng lần này là những giọt nước mắt của hạnh phúc và sự giải thoát. Nàng gật đầu lia lịa, vùi mặt vào ngực chàng.
“Hiện tại…” Huy hỏi tiếp, “em vẫn phải phục vụ tình dục cho sếp của em à?”
“Dạ, thi thoảng… em không thể từ chối anh Nam. Hầu hết nhân viên nữ trong chi nhánh đều đã qua tay sếp rồi anh ạ. Đó gần như là một quy luật bất thành văn. Do nhân viên nữ thường phải đi tiếp khách với sếp, mà tiếp khách thì dễ nảy sinh nhiều tình huống nhạy cảm, để bớt sự ngại ngùng, tốt nhất là nhân viên với sếp đã từng có quan hệ rồi. Nhân tiện anh Nam, có kỹ năng giường chiếu rất tuyệt vời, đôi lúc em cảm thấy trống trải và thiếu thốn, em không ngại thú thực với anh chính em là người chủ động tìm anh Nam để được anh đụ”.
Huy: “Em dâm đãng quá, từ giờ hãy để anh phục vụ cho em”
“Anh còn phải học hỏi nhiều và sẽ dần tiến bộ. Nhưng có điều một điều anh sẽ không cải thiện được, là kích thước cậu nhỏ của anh. Đừng bùn nha anh, so với những con cặc em từng chơi, của anh chỉ dạng trung bình thôi.”
Huy: “Vậy con cặc bự nhất em từng bú là bao nhiêu, hả cô bé thích cặc bự của anh?”
“Em không rõ, chắc phải dài cỡ gang tay, nhưng đừng có mỉa mai em, kích thước thực sự quan trọng lắm, nhưng kẻ nói kỹ năng có thể bù kích thước, căn bản là tự an ủi.”
Huy lại hỏi, như một kẻ tò mò đang khám phá một thế giới xa lạ: “Vậy trung bình… bao lâu em phải làm chuyện đó một lần vì công việc?”
“Thường là một đến hai tuần một lần. Nếu cuối quý thiếu chỉ tiêu, có thể là hai lần một tuần.” Nhi nhìn thẳng vào mắt Huy, thăm dò. “Sao… anh vẫn chấp nhận em chứ?”
Huy nhìn xuống hạ bộ mình, rồi lại nhìn Nhi, một nụ cười kỳ lạ nở trên môi. “Chỉ cần em thành thật và không lừa dối anh là được.”
Nhi thấy được sự thay đổi của chàng, nàng khẽ véo nhẹ vào ngực Huy, giọng điệu chuyển từ bi thương sang trêu chọc. “Em hứa mà. Có gì em sẽ khai báo hết, được chưa? Mà này, sao anh nghe em kể chuyện này mà cặc anh cũng ‘cứng’ lên lại rồi kìa. Anh biến thái quá đi!”
“Anh cũng không biết bản thân mình nữa,” Huy thừa nhận, không hề che giấu. “Anh thừa nhận, có lẽ anh cũng có chút biến thái. Tối nay, ở quán karaoke, anh đã thấy gã kia sàm sỡ em. Nhưng anh chỉ đứng nhìn, và không làm gì cả.”
Nhi mỉm cười, một nụ cười thấu hiểu. “Anh đã làm đúng mà. Những chuyện đó, cứ để em tự xử lý được rồi.”
Họ nhìn nhau, không còn là ánh mắt của hai kẻ yêu nhau ngây thơ nữa. Đó là ánh mắt của hai kẻ đồng lõa, hai người bạn đời đã cùng nhau nhìn xuống vực thẳm và quyết định sẽ nắm tay nhau đi qua nó. Một bản giao ước của bóng tối vừa được ký kết, không phải bằng giấy mực, mà bằng sự trần trụi của thể xác và sự thật.
Không khí trong phòng giờ đây đặc quánh một thứ mật ngọt của sự thật trần trụi. Nỗi đau đã được nói ra, sự chấp nhận đã được ban xuống. Mối quan hệ của Huy và Nhi, sau khi vỡ tan, đã được tái sinh thành một hình hài khác, kỳ lạ và mãnh liệt hơn.
Huy kéo Nhi lại gần hơn, để tấm lưng trần của nàng hoàn toàn áp vào lồng ngực mình. Bàn tay chàng không còn là sự vỗ về an ủi, mà trở thành một sự khám phá đầy chủ đích.
“Vậy thì ngay bây giờ,” giọng Huy trầm xuống, mang một quyền lực mà chính chàng cũng vừa mới khám phá ra. “Anh muốn thực hiện giao ước của chúng ta. Hãy kể cho anh nghe, chi tiết nhất có thể, về lần gần đây nhất em phải dâng hiến mình vì công việc.”
Nhi không hề nao núng. Nàng như một người tín đồ trung thành, sẵn sàng thực hiện nghi lễ đầu tiên cho bản giao ước. Nàng khẽ cựa mình, tìm một tư thế thoải mái hơn trong vòng tay chàng, và bắt đầu kể. Giọng nói của nàng đều đều, gần như vô cảm, như một người kể chuyện đang tường thuật lại một đoạn phim không phải của mình.