Phần 6: Vật Tế Lễ Cho Tình Yêu
“Đó là vào tuần trước,” nàng bắt đầu. “Thứ Ba. Em có một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ lớn với một khách hàng tên Thịnh. Ông ta là chủ một chuỗi nhà hàng lớn, một con cá mập thật sự. Mọi thứ gần như đã xong xuôi, chỉ chờ ông ấy đặt bút ký. Nhưng rồi, có một ngân hàng đối thủ nhảy vào, họ đưa ra những điều khoản hấp dẫn hơn. Ông Thịnh bắt đầu lưỡng lự.”
Huy im lặng lắng nghe, bàn tay chàng vẫn lướt trên làn da mịn màng của nàng, mỗi cái vuốt ve như một lời thúc giục, “Kể nữa đi.”
“Em đã phải gặp ông ta vào tối hôm đó, tại một nhà hàng sang trọng. Cuộc nói chuyện rất căng thẳng. Em đã dùng hết mọi kỹ năng của mình, nhưng ông ta vẫn không lay chuyển. Bữa tối kết thúc, ông ta nói muốn đến một quán bar trên tầng thượng để ‘thư giãn’. Em biết đó là tín hiệu. Từ chối, em sẽ mất hợp đồng. Mất hợp đồng đó, tiền thưởng của em cả quý này sẽ đổ sông đổ bể.”
“Và em đã đồng ý đi cùng ông ta?” Huy hỏi, giọng nói là một sự pha trộn kỳ lạ giữa ghen tuông và háo hức.
“Em không có lựa chọn,” Nhi đáp. “Chúng em lên quán bar, và sau vài ly cocktail, ông ta nói thẳng. Ông ta sẽ ký hợp đồng vào sáng mai, với một điều kiện: Đêm nay em phải ở lại với ông ta tại khách sạn.”
Nhi dừng lại, như để Huy tiêu hóa thông tin. Chàng siết nhẹ vòng tay, như một sự cho phép.
“Phòng khách sạn của ông ta là một căn suite nhìn ra toàn cảnh thành phố về đêm,” Nhi kể tiếp. “Lộng lẫy và lạnh lẽo. Ông ta không vồ vập. Ông ta chỉ ngồi trên sofa, rót rượu vang, và nhìn em như một kẻ đi săn đang ngắm nghía con mồi của mình. Ông ta bảo em đi tắm trước.”
Trong lúc Nhi kể, tâm trí Huy như đang vẽ lại toàn bộ khung cảnh đó. Chàng thấy nàng trong phòng tắm xa hoa, dòng nước chảy trên thân thể ngọc ngà, nhưng không phải để gột rửa cho chàng, mà là để chuẩn bị cho một người đàn ông khác. Một luồng điện vừa đau đớn vừa kích thích chạy dọc sống lưng.
“Khi em bước ra,” giọng Nhi vẫn đều đều, “ông ta đã đợi sẵn. Ông ta không hôn em. Ông ta chỉ dùng tay nâng cằm em lên, xem xét gương mặt em như xem xét một món đồ sứ đắt tiền. Rồi ông ta đẩy em xuống giường.”
Bàn tay Huy trên người Nhi bỗng trở nên táo bạo hơn, mô phỏng lại những gì nàng đang kể.
“Mọi thứ diễn ra như một cuộc mua bán không lời. Không có đam mê, không có sự dịu dàng. Chỉ có sự chiếm đoạt của một kẻ bề trên và sự phục tùng của một kẻ bề dưới. Cơ thể em, một cách máy móc, vẫn phản ứng lại những cú đụ của ông ta. Nhưng tâm trí em thì không ở đó. Em nghĩ đến những con số trong bản hợp đồng, nghĩ đến khoản hoa hồng mình sẽ nhận được… và em nghĩ đến anh.”
“Nghĩ đến anh?” Huy thì thầm vào tai nàng.
“Phải,” Nhi xác nhận. “Em nghĩ rằng sự hy sinh này, sự ô uế này, là để em có thể tiếp tục cuộc sống mà em đang có với anh. Thật nực cười phải không? Em tự nhủ rằng mình đang làm một việc dơ bẩn để bảo vệ một thứ trong sạch.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì kết thúc. Ông ta đạt được thứ mình muốn, còn em đạt được chữ ký của ông ta. Ông ta ngủ thiếp đi, còn em vào phòng tắm, đứng dưới vòi sen rất lâu, cố gắng kỳ cọ cho hết cảm giác về sự hiện diện của ông ta trên người mình. Nhưng chưa hết, sáng hôm sau, khi thức dậy, ông ta lại đụ em một lần nữa rồi mới chịu ký hợp đồng. Lần này, em bị ông ta đụ sát bên tường kính, nơi em có thể thấy dòng người, xe cộ đang qua lại tấp nập ở dưới. Em cảm giác như đang bị cả thế giới nhìn thấy lồn em đang bị con cặc của ổng dập tới tấp. Cuối cùng hợp đồng được ký, ông ta trả tự do cho em, ngoài trừ những hình chụp, những thước phim như một chiến lợi phẩm.”
“Em cho ông ta chụp ảnh và quay phim lại sao. Em không sợ hắn ta sẽ phát tán à”
“Phát tán là chắc chắn mà anh, 100% ông ta sẽ khoe với bạn bè hoặc trong nhóm nhỏ của ông ấy. Em mặc kệ, em chỉ biết em lại trở thành nhân viên xuất sắc nhất quý này. Nhiều khi nhờ ông ta chia sẻ mà em lại có cơ hội tiếp cận được với khách hàng VIP mới, đó là cách mà công việc này hoạt động đó anh”
Câu chuyện kết thúc. Nhi im lặng. Huy cũng im lặng. Nhưng sự im lặng này không hề ngượng ngùng. Nó là một không gian dày đặc cảm xúc, nơi một bí mật kinh khủng vừa được chia sẻ và được đón nhận hoàn toàn. Nhi đã dâng lên một vật tế lễ, chính là sự nhục nhã của mình. Và Huy, không chỉ chấp nhận nó, mà còn tìm thấy trong đó một sự kích thích bệnh hoạn.
Chàng xoay người Nhi lại, đối diện với mình. Chàng nhìn sâu vào mắt nàng, không phải với sự thương hại, mà với một ánh nhìn của sự thấu hiểu và chiếm hữu tuyệt đối.
“Cảm ơn em đã kể cho anh nghe,” Huy nói, rồi chàng cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn. Nụ hôn này không giống những nụ hôn trước. Nó vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt, vừa có vị mặn của nước mắt, lại vừa có vị đắng của sự thật. Đó là nụ hôn đóng dấu lên bản giao ước của họ. Huy tuyên bố rằng: “Từ nay, nỗi đau của em là của anh. Sự nhục nhã của em cũng là của anh. Và cơ thể em, dù ở bên bất cứ ai, thì tâm hồn và câu chuyện của nó vẫn thuộc về anh.”
Lời thú tội của Nhi đã được kể, và sự chấp nhận của Huy đã được ban xuống như một phép màu. Nhưng giờ đây, trong đôi mắt trong veo của Nhi, một sự tò mò sắc sảo và thông tuệ bỗng trỗi dậy. Nàng khẽ tách mình ra khỏi lồng ngực Huy, chống tay lên, nhìn thẳng vào mắt chàng.
“Anh thích nghe… hoặc thích tưởng tượng cảnh em ngủ với người khác, đúng không?” Giọng nàng không phải là một lời buộc tội, mà là một câu hỏi khám phá, dịu dàng và trực diện. “Em từng nghe nói, có một số người đàn ông mang trong mình sở thích biến thái như vậy. Họ tìm thấy sự kích thích khi người phụ nữ của họ thuộc về một người đàn ông khác.”
Huy không hề né tránh. Chàng nhìn vào đôi mắt của Nhi, nơi đang phản chiếu chính hình ảnh của chàng, và gật đầu. Một sự thừa nhận thanh thản, không còn chút nghi ngờ hay dằn vặt.
“Đến lúc này thì anh không còn gì để chối cãi nữa,” chàng nói, giọng trầm khàn. “Anh thừa nhận, anh là một người như vậy.”
Nhi mỉm cười, một nụ cười thấu suốt. Nàng cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi chàng, như một sự cho phép. “Vậy thì, bây giờ đến lượt anh. Em muốn anh kể chi tiết cho em nghe, anh đã cảm thấy thế nào khi nghe câu chuyện của em vừa rồi. Anh phải nói thật,” nàng nhấn mạnh. “Bởi vì em cũng có quyền được biết sự thật về người đàn ông của đời mình.”
“Phải,” Huy đáp. Chàng nắm lấy tay nàng, đan những ngón tay của mình vào tay nàng, như để tìm kiếm một sự kết nối khi chuẩn bị phơi bày tâm hồn mình.
“Khi em bắt đầu kể,” chàng chậm rãi nói, “cảm giác đầu tiên của anh là một nỗi đau nhói. Một sự tức giận bất lực. Anh hình dung em như một bông hồng tinh khiết nhất, bị buộc phải mọc lên từ vũng bùn lầy. Đó là sự ghen tuông của một kẻ yêu, ghen với cả quá khứ, ghen với tất cả những kẻ đã làm vấy bẩn em.”
“Nhưng rồi,” Huy tiếp tục, ánh mắt sâu thẳm, “cơn giận đó bắt đầu biến chất. Nó gợi cho anh nhớ lại cảm giác ở quán karaoke tối nay. Cái cảm giác đứng bất động nhìn em bị gã đàn ông kia xúc phạm. Lúc đó, anh đã ghê tởm chính bản thân mình, anh đã nứng. Anh đã nghĩ anh là một con quái vật.”
“Nhưng khi em kể về đêm ở khách sạn với ông Thịnh, mọi thứ đã khác. Tâm trí anh không còn là một khán giả thụ động nữa. Anh như đã ở trong căn phòng đó cùng với em.”
Nhi lắng nghe, không một chút phán xét, bàn tay nàng khẽ vuốt ve gương mặt chàng.
“Anh thấy được sự lộng lẫy lạnh lẽo của căn phòng. Anh ngửi thấy mùi rượu vang và mùi nước hoa đắt tiền của gã đàn ông đó. Khi em nói ông ta đẩy em xuống giường, nỗi đau trong anh biến thành một thứ khác… thứ gì đó kích thích anh lạ kỳ. Anh không còn ghen tuông với ông ta nữa, mà anh muốn ông ta nhanh chóng đụ em. Anh thấy em, sự cam chịu của em trước ông ta làm anh thấy nứng cặc. Anh thấy em đang dùng vú lồn của mình để thực hiện một giao dịch, nhưng tâm hồn em vẫn còn vẹn nguyên.”
“Anh là người duy nhất được quyền biết, được quyền phán xét, và được quyền cảm nhận. Sự độc quyền đó, sự tin tưởng tuyệt đối đó, nó khiến anh cảm thấy mình sở hữu em một cách trọn vẹn hơn bất cứ sự chung thủy thể xác nào.”
Chàng nhìn Nhi, kết thúc lời thú tội của mình. “Tình yêu của anh dành cho em không phải là muốn bảo vệ em khỏi những gã khác. Mà là sẵn sàng cho phép em thác loạn với những kẻ đó vì mục đích riêng của em, có thể là công việc, có thể là thuần túy tình dục. Anh không quan tâm, anh thấy thỏa mãn trong sự hỗn loạn ấy. Anh yêu em vì chính những vết sẹo và bóng tối mà em mang.”
Nhi lặng người. Nàng không khóc, cũng không cười. Nàng chỉ nhìn Huy, và lần đầu tiên, nàng cảm thấy mình được nhìn nhận một cách trọn vẹn mà không cần phải che giấu. Người đàn ông này không chỉ chấp nhận con quỷ bên trong nàng, mà còn cho nàng thấy con quỷ bên trong chính chàng. Họ là hai tấm gương, soi chiếu vào nhau và tìm thấy một sự hòa hợp tuyệt đối trong những góc khuất tăm tối nhất.
“Nhưng mà” nàng đổi giọng, có chút chọc ghẹo “Anh không có độc quyền được biết đâu, bạn bè được ông ta chia sẻ hình ảnh, clip được thấy một cách trực tiếp hơn là anh chỉ tưởng tượng qua lời em kể nhiều, lêu lêu”
“Vậy em” Huy ngập ngừng “Nếu lần sau họ có chụp ảnh hay quay phim, em có thể xin họ lấy những bức ảnh và thước phim đó về cho anh xem được không?”
“Trời, tình yêu của em, tính ra là vừa nãy anh mới phản đối họ quay phim, chụp ảnh luôn đó, giờ anh lại khuyến khích chuyện đó sao, đồ biến thái này. Ok, em chiều anh tất”
…
Còn tiếp…